Ninh Vân Dập làm như không thấy được ánh mắt nóng rực của Mèo Lớn, tủm tỉm cười ném thêm một quả dâu vào miệng.
Không gian của y không thể thả vật sống, nhưng hòn toàn có thể giữ tươi vĩnh viễn đồ vật bỏ vào.
Lúc ném vào không gian là trạng thái gì thì khi lấy ra chính là trạng thái đó.
Một rỗ trúc đựng toàn dâu tây vừa mới hái xuống, là tươi ngon nhất, thời điểm hương vị nháy mắt nổ tung trong khoang miệng phảng phất bao phủ tạo cảm giác như đang lạc vào giữa khu vườn toàn Dâu Tây.
Ánh mắt của y ngay lúc đôi mắt Mèo Lớn đang chăm chú nhìn, tiến đến càng gần càng gần rồi chuyển ánh nhìn lên đôi tai nó.
Bởi vì hôm qua sờ qua một chút, cảm giác tiếp xúc quá tốt, khiến y hiện tại vẫn thấy chưa được thoã mãn.
Muốn ăn không? Ninh Vân Dập từng bước một dẫn dụ.
Tự mình cưỡng ép sờ không đã nghiền, đi săn hưởng thụ nhất là quá trình, y nghĩ tới hình ảnh ngày sau, Mèo Lớn nằm ngửa bụng mặc y xoa nắm, đáy lòng phấn khích đến run rẩy.
Y không nóng nảy, cũng không tham lam, hôm nay bắt đầu từ cái đầu to đã, chờ sau này....
Nghĩ đến hình ảnh kia, Ninh Vân Dập tâm tình càng thêm vui vẻ, cũng càng kiên nhẫn.
Đầu ngón tay y nắm lấy cuống một trái dâu tây, đứa đến chiếc lồ ng.
Chiếc mũi ướt sủng của Mèo Lớn tiến tới, trong đôi mắt hiện rõ hình dáng cùng màu sắc trái dâu tây, đem tròng mắt xám to điểm thêm sáng rực rạng rỡ.
Mèo Lớn chưa được cho phép cũng không trực tiếp gặm lấy, một mực khắc chế gật gật nhẹ đầu to, cái đuôi sau lưng vung vẩy, căn bản không thấy biểu hiện bình tĩnh mà nó đã nghĩ tới lúc nãy đâu cả.
Ninh Vân Dập thấy mèo đã cắn câu liền bắt đầu tiến hành giảng giải đạo lý:
"Trong nhà chỉ có ta, Bảo Bảo, bây giờ thêm một thành viên là mày, ta phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, bảo bảo thân là con ta, ta nuôi bé con là chuyện đương nhiên, nhưng Mèo Lớn mày thì sao? Mày có phải cũng nên bỏ ra chút gì đúng không??"
Mèo Lớn miễn cưỡng dời ánh mắt, nghi hoặc nhìn về phía Ninh Vân Dập: Nó không phải phụ trách bảo vệ đứa bé sao?
Ninh Vân Dập nụ cười càng thêm ôn hòa:
"Nhưng bây giờ mày còn đang dưỡng thương, vẫn chưa tiếp nhận nhiệm vụ không phải sao?"
Mèo Lớn hiểu, cái đuôi to vỗ nhè nhẹ khung chiếc lồ ng, nghĩ đến hành động sỗ sàng của đối phương ngày hôm qua, động tác đuôi liền dừng lại, nghệch cái đầu to, vành tai bởi vì động tác nhô ra khỏi chiếc lồ ng: Cho nên?
Ninh Vân Dập trong lòng ngứa ngáy mà nhìn chằm chằm vào kia vành tai đầy lông tơ kia:
"Ta muốn sờ sờ đầu của ngươi." Nói xong còn đem một rổ dâu tây chủ động đem đẩy về phía trước.
Mèo Lớn không nghĩ tới yêu cầu đơn giản như vậy, nó còn tưởng cái người này muốn đưa ra cái yêu cầu không thể tưởng tượng nào nữa chứ.
Hôm qua không phải y đã sờ rồi sao?
Còn chưa thoã mãn??
Ngẫm lại bị sờ tai cũng không đáng ghét, dương nhiên quan trọng nhất chính là....! Thứ quả trước mắt quá là thơm đi, mùi hương phát ra đối với nó có sức mê hợc trí mạng.
Hai ngày qua nó xem như đã rõ, ẩn chức trong những thức ăn người này cho nó ăn có thứ có thể áp chế chứng bạo động tinh thần.
So với thức ăn thường ngày làm ra khác nhau, những thứ gọi là hoa quả này vô luận là loại nào, thì thứ chứa trong những loại quả này lại càng có thể áp chế chứng bạo động tinh thần của nó.
Mèo Lớn trong lòng thả lỏng, hừm, chỉ sờ một cái đầu thôi mà, nó lập tức đẩy cửa nhỏ hay dùng để đặt chậu cơm, thò đầu ra, đem giỏ trúc toàn bộ ngậm vào trong lồ ng.
Đồng thời cũng đưa đầu to đến cạnh chiếc lồ ng, lúc này mới cuối đầu xuống bắt đầu ăn thành phẩm mà nó đã Hy sinh để đoạt được.
Ninh Vân Dập nhìn cái lỗ tai lớn đang gần trong gang tấc, làm gì còn khí phách như lúc nãy, lập tức đưa tay vào trong, mỗi tay nắm lấy một lỗ tai lớn đầy lông tơ mềm mại.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!