Ninh Vân Dập ngoài ý muốn nhíu mày, y không nghĩ tới đại gia hoả này sẽ từ chối đề nghị của y.
Chẳng qua y cũng không cảm thấy mất mát gì nhiều, mặc dù y rất thích một thân lông xù của nó, nhưng lông xù trên đời đâu phải chỉ có mỗi một con.
Lúc đầu y thấy đối phương đáng thương, mặc dù khẩu phần ăn có lớn đó, nhưng nuôi một con là nuôi, nuôi hai con cũng thế, y vẫn nuôi nổi.
Không nghĩ tới lại bị Mèo Lớn này từ chối, có thể đoán được trong quá khứ đã bị người khác lừa dối nên mới có lòng cảnh giác như vậy.
Ninh Vân Dập nhìn hiểu được ý nó, trực tiếp mở cửa lồ ng, đem hai cái chậu thức ăn bỏ vào:
"Vậy mày ăn xong hai chậu này liền có thể rời đi."
Cơm chừa thì cũng chừa rồi, không nhất thiết phải keo kiệt hẹp hòi không cho mèo ta ăn.
Ninh Vân Dập sờ sờ cái đầu nhỏ đang cúi xuống của bé con.
Béo mèo con ôm lấy chân Ninh Vân Dập, mặc dù tiếc nuối những cũng đồng ý với quyết định của cha, rất là ngoan ngoãn nghe lời.
Ninh Vân Dập sờ sờ bụng Ninh Tiểu Miêu, quay đầu cắt cho bé một miếng nhỏ bánh gatô, đặt lên dĩa một cái nĩa nhỏ:
"Ăn đi, nhưng chỉ có thể ăn nhiêu đây, chờ cơm tiêu hoá thêm một chút lại ăn tiếp."
Hai mắt Ninh Tiểu Miêu liền phát sáng, không còn chút nào nhớ đến Mèo Lớn, gật gật cái đầu nhỏ nhận lấy dĩa bánh, sau khi cọ cọ eo cha liền ngồi xổm ở trước chiếc lồ ng, vừa ăn vừa liếc nhìn Mèo Lớn.
Mèo Lớn không nghĩ tới sau khi cự tuyệt người ta, vẫn có cơm để ăn?
Tâm tình nó xoắn xuýt pha lẫn phức tạp liếc nhìn Ninh Vân Dập, ánh mắt trong gan tấc liền rơi vào hai chậu thức ăn không cách nào dời ra được.
Thật thơm!!!
Cưới cùng hai mắt xám của nó ủ rủ ỉu xìu nhìn xuống, nhưng vẫn dùng chân ôm lấy một chậu thức ăn gần nhất, kéo đến trước mặt, ăn từng miếng nhỏ.
Chỉ là miệng vừa ăn một miếng nhỏ, cả người nó đều rơi vào mộng bức, lập tức động tác ăn sau đó càng lúc càng nhanh, chờ sau này nó tìm được địa phương dừng chân, nếu còn sống sót, chắc chắn nó sẽ trở về báo đáp hai cha con này.
Mèo Lớn ăn quá nhanh, cộng thêm lượng thức ăn cần ăn vào đúng là quá lớn, lượng thức ăn nước uống trong hai chậu không hề ít, chỉ một chút là đã thấy đáy.
Hai cái chậu đều sạch sẽ, nhưng ít ra...! nó không có li3m sạch chậu giống mèo con Ninh Tiểu Miêu lúc đầu.
Bé mèo con ngồi xổm trước lồ ng lập tức kinh ngạc há to miệng, bánh ga
-tô bé mới ăn được có một nữa, thức ăn trong hai chậu của mèo lớn đều không còn?
Mèo Lớn hoàn hồn, trong nháy mắt liền lộ ra ảo não, nó vậy mà....! Cũng có ngày tham ăn? Không những tham ăn, còn ăn nhanh như vậy?
Các loại cảm xúc phức tạp đều thay nhau ùa tới, Mèo Lớn bề ngoài da lông xám xịt khô héo cũng không dấu được ánh sáng lập loè trong đáy mắt, nó vừa tính làm ra một ít động tĩnh nhằm làm dịu đi sự xấu hổ, sau một hồi suy nghĩ liền cảm thấy có điều không đúng.
Vừa rồi nó quá tập trung ăn uống liền xem nhẹ cái đau ở thân thể, nhưng giờ đã ăn xong, cảm giác đau đớn từ vết thương đều không có, thậm chí tinh thần bạo động sâu trong thức hải lâu lâu vẫn xảy ra vậy mà bây giờ lại an tĩnh.
Lúc trước nó phong bế thức hải cũng chỉ miễn cưỡng áp chế, vậy mà giờ phút này trong thức hải lực tinh thần vốn đang bạo động lại hoàn toàn an tĩnh.
Chuyện này chưa bao giờ xảy ra.
Nó giật mình đứng im tại chỗ, là ảo giác sao?
Xác định là không phải, nếu không phải ảo giác thì chỉ có thể là...! do thức ăn nó mới vừa ăn?
Những thức ăn này có thể trị chứng bạo động tinh thần đã hành hạ nó suốt mấy năm qua??
Ninh Vân Dập biểu hiện y đã nhìn quen biểu tình chấn kinh của con Mèo Lớn này rồi, dù sao bé mèo nhà y lúc trước lần đầu ăn món ăn t nấu cũng phản ứng y chang, thậm chí còn làm ra hành động phóng đại hơn như vậy, còn mèo lớn này tính ra vẫn còn ổn lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!