Nếu không gặp thì thôi, đã gặp thì y không thể ngoảnh mặt làm lơ sự tồn tại của Mèo Lớn này được, cứ để vậy từ giờ đến tối con vật này sẽ bị mất máu mà chết.
Cha con Ninh Vân Dập đem Mèo Lớn cùng chiếc lồ ng trở lại biệt thự, đặt ở một góc phòng khách, y dùng linh lực truyền vào các vết thương ngăn máu chảy trước, vết thương nhỏ không đáng kể tự động lành lại, còn về phần vết thương quá lớn thì y đắp thuốc bột, sau khi xác định thương thế của Mèo Lớn đã ổn định, Ninh Vân Dập mang theo Ninh Tiểu Miêu đi dùng cơm.
Chuyển cảnh sang Tập đoàn An Thị.
Trong phòng họp cấp cao, An lão gia, An Đông và quản lý bộ nghiên cứu, cả ba người đang ngồi sổm trong một phòng nghỉ nhỏ nhất của Tập Đoàn An Thị.
An lão gia lúc đầu không có ý định mang theo vị quản lý bộ nghiên cứu, nhưng nghĩ tới phần mùi vị này là do đối phương giành được, không cho đối phương tham gia thì không hợp lý cho lắm.
Huống chi, đối phương là quản lý của bộ nghiên cứu, để hắn ở lại học hỏi thêm kiến thức sớm ngày nghiên cứu ra dịch dinh dưỡng hương vị mới, đây là việc nên làm.
An lão gia trong lòng vừa mong chờ lại vừa lo sợ con trai là đánh giá streamer này quá cao, ông ấy nhịn không được liếc mắt nhìn qua An Đông.
An Đông cười hì hì gạt tay ba hắn ra:
"Lão già ông tay chân run rẩy, để tôi làm cho."
An lão gia hừ một tiếng, trực tiếp nhắm ngay nút bấm trên vòng tay ấn xuống.
Dù mùi vị so với nguyên bản có phần giảm bớt, nhưng lão không nghĩ hương vị sẽ tuyệt đến như vậy, mùi thịt thuần tuý xen lẫn với một hương vị trong trẻo khó tả, tràn ra bay khắp căn phòng nghỉ, cả người An lão gia thoáng chút cảm giác vui sướng.
Không chỉ có thế, không biết có phải là ảo giác hay không, An lão gia luôn cảm thấy một khi đã hít vào, tựa như có nguồn năng lượng lan tràn ra khắp toàn thân.
Sau khi nguồn năng lượng tràn khắp cơ thể, An lão gia liền cảm thấy những bệnh cũ như đau nhứt tay chân về già của mình giảm bớt hẵn.
An lão gia si mê từ từ nhắm hai mắt, muốn cảm nhận càng nhiều cái cảm giác này, nhưng hương vị của phần thức ăn cũng có giới hạn, cứ như vậy từ từ tiêu tán không ngửi thấy nữa.
Tiếc nuối lại thất vọng mất mát tràn đầy ở trong lòng, An lão gia mở mắt ra, ngơ ngác nhìn phía trước, thời gian cảm nhận quá ngắn, ông ấy thậm chí còn không phân rõ được đây là có tác dụng thật sự hay do tâm lý tạo ra, nhưng làm sao có thể?
Ngay cả Trị Liệu sư tốt nhất đều không thể chữa trị làm dịu cảm giác đau nhứt của An lão gia, huống hồ là chỉ ngửi mùi thức ăn thì sao mà giảm đau được?
Nói ra ngoài để bị người khác cười cho thúi mũi sao, người ta sẽ nói ông đang mơ mộng hảo huyền.
"Lão già? Ông sao vậy? Bị ngốc hả?" An Đông nhìn lão già nhà mình đang hốt hoảng, ra vẻ bình thường hỏi.
Có trời mới biết được hắn là vì tương lai sau này có thể được ngửi được càng nhiều mùi hương mỹ vị của thức ăn Cổ Lam Tinh mà đã cố gắng như thế nào.
An lão gia tử cuối cùng từ trong hoảng hốt hoàn hồn, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm con trai:
"Tiểu tử thối làm tốt lắm, nhất định phải liên hệ được vị chủ kênh này, nhất định phải nhanh chân một bước hợp tác với hắn."
An lão gia tin chắc rằng không tới mấy ngày nữa, sẽ càng nhiều người biết chủ kênh này, tới lúc đó muốn hợp tác với Tông Môn Đệ Nhất Đao còn phải tranh giành nhau.
Bọn họ nhất định phải nhanh chân giành trước một bước.
An Đông nhún nhún vai:
"Lão già ông suy nghĩ nhiều rồi, ông cảm thấy người ta một lúc có thể lấy ra được nhiều nguyên liệu nấu ăn từ Cổ Lam Tinh như vậy, hắn sẽ đồng ý hợp tác cùng lão sau?"
An lão gia tử lườm hắn một cái:
"Vậy thì bỏ tiền ra mua quan hệ, cho dù không thể hợp tác, thì tuyệt đối không thể đắc tội."
Hai con mắt An Đông lập tức phát sáng:
"Vậy sau này loại việc như giành phần mùi vị như vậy! ?"
An lão gia tức giận cười:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!