Nhân Gian Phán Quan gật đầu, vẻ mặt không vui không buồn, đôi mắt sâu thẳm như đang nhìn về một nơi xa xăm qua màn hình: "Tôi biết những việc mình làm là sai, nhưng tôi chỉ muốn mang một chút ánh sáng đến những nơi mà mặt trời không thể chiếu tới, để thế gian này bớt đi những người đáng thương như tôi."
"Bệnh tình của tôi ngày càng trở nặng, không cho phép tôi làm thêm được nhiều việc nữa. Vốn dĩ tôi cũng định đi tự thú rồi, sớm một ngày hay muộn một ngày cũng như nhau cả thôi."
"Làm những việc này, anh có hối hận không?"
Anh nhếch môi, trả lời dứt khoát: "Không hối hận."
Tô Nhiên thở dài: "Trong số khán giả xem livestream tối nay có cả cảnh sát. Không đầy nửa tiếng nữa, họ sẽ tìm được anh."
Một ngày tốt lành
Nhân Gian Phán Quan cười nhìn cô: "Cô nói cho tôi biết những điều này, không sợ tôi bỏ chạy sao?"
"Tôi đã dám nói, tức là tôi chắc chắn anh sẽ không chạy. Chẳng phải lúc nãy anh cũng nói muốn đi tự thú đó sao?"
Nhân Gian Phán Quan bật cười thành tiếng: "Cô thú vị thật đấy. Chuyện cuối cùng, tôi muốn biết sau khi chết, tôi có thể gặp lại mẹ và bạn gái tôi không?"
Tô Nhiên lắc đầu: "Không thể, họ đã đầu thai rồi."
"Đầu thai rồi... Đầu thai tốt lắm, đầu thai tốt lắm." Nhân Gian Phán Quan có chút tiếc nuối, nhưng nhiều hơn cả là niềm vui cho họ.
Trong khoảnh khắc anh cúi đầu, Tô Nhiên dường như thấy ánh lệ nơi đáy mắt anh.
Một lúc lâu sau, anh ngập ngừng hỏi: "Vậy... họ sống có tốt không?"
Kiếp sau của họ cũng vẫn còn khổ đau và nước mắt, câu này Tô Nhiên không nói ra, chỉ đáp: "Sẽ tốt hơn kiếp này rất nhiều, ít nhất cũng sẽ được bình an đến già."
Sẽ bình an đến già, vậy thì tốt rồi.
Nhân Gian Phán Quan mỉm cười, một nụ cười thật rạng rỡ. Nụ cười ấy là niềm vui thay cho họ, và cũng là sự thanh thản cho chính mình.
"Được, vậy thì tốt rồi, cảm ơn cô."
Đôi khi, con người ta không thể dùng thiện ác để định nghĩa.
Giống như anh vậy, nói anh là người xấu, nhưng anh lại đang dùng cách của mình để cứu người. Nói anh là người tốt, nhưng anh lại đã g.i.ế. c người.
Tô Nhiên nhìn anh, mỉm cười đáp lại: "Không cần cảm ơn, ra mở cửa đi, khách đến rồi đấy."
Anh thản nhiên gật đầu: "Được."
Hình ảnh cuối cùng của video là bóng dáng cảnh sát xuất hiện, sau đó kết nối bị ngắt.
[Tôi chỉ muốn nói, chưa từng trải qua nỗi khổ của người khác, thì đừng khuyên người ta lương thiện.]
[Pháp luật không thể cúi đầu trước cái ác!! Không bùng nổ trong im lặng, thì sẽ diệt vong trong im lặng.]
[Đến công lý còn có thể đến muộn, tại sao đi làm lại không thể...]
[Người tốt bị dồn đến đường cùng cũng sẽ g.i.ế. c người, Phật Tổ bị ép quá cũng sẽ hóa thành ác quỷ.]
[Tại sao tôi lại thấy anh ta làm đúng nhỉ, pháp luật không quản được thì tự mình quản.]
[Có thêm vài Nhân Gian Phán Quan nữa, đất nước sẽ thái bình thịnh vượng!]
[Chân đất không sợ mang giày, khi dồn người thường đến đường cùng, một ý nghĩ hóa thần hóa ma, con ác quỷ trong lòng họ sẽ phá bỏ phong ấn.]
[Giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa. Những kẻ xấu đó đáng chết, nhưng anh ta cũng có lỗi, đã phạm pháp thì phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!