Chương 9: Tuần Nào Cũng Phải Gặp Bác Sĩ

Raw: Shuqge

Edit || Beta: Manh

Về tòa soạn Thanh Sắc Hà Quang, Kiều Hân Hân vẫn rất muốn được nhận vào đó. Cô đã ký lên giao dịch giấy trắng mực đen kia, thì sẽ không để nó bị lãng phí.

Dù sao, đây cũng là một cơ hội vô cùng tốt.

Cô dựa theo phương thức đã được cho, liên hệ với vị biên tập viên kia, sau khi nghe được tên của cô, biên tập viên bảo cô gửi vài tác phẩm để xem thử. Mọi thứ đều rất thuận lợi, bình thường ngay cả ngưỡng cửa cũng sờ không tới, lần này lại dễ dàng được thông qua. Bởi biên tập viên sắp tan làm, vậy nên cuộc trò chuyện về nội dung công việc sẽ được thực hiện tốt vào sáng mai.

Tắt khung chat, Kiều Hân Hân tựa lưng vào ghế, ngắm nhìn một số tranh minh họa của chính mình.

Trình độ của cô đã ở trên trung bình, kiến thức cơ bản cũng vậy, nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó. Tranh của cô cuối cùng thiếu cái gì? Chính cô cũng không trả lời được.

6 giờ chiều, cô tắt máy vi tính, sửa sang lại mặt bàn, bắt đầu làm một buổi tổng vệ sinh.

Phòng ở của cô rộng 60 mét vuông, gồm một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh, quét dọn cả buồng trong gian ngoài cũng rất phiền toái, từ đầu đến cuối mất gần 2 tiếng đồng hồ.

Sau khi thu dọn xong, cô nấu cho mình một bát mỳ, mở ti vi xem vài chương trình du lịch.

Ngày thường của cô đều tràn ngập những chuyện vụn vặt tầm phào như thế, không có thăng trầm gì lớn, mỗi ngày chỉ đơn giản là chạy bản thảo, chạy bản thảo, chạy bản thảo... Chẳng qua nữ thần may mắn chưa bao giờ chiếu cố cô mà thôi, bằng không sao cô có thể vẫn ở trong tình trạng vô danh tiểu tốt sau ngần ấy năm vẽ tranh minh họa.

Kiều Hân Hân liền nghĩ tới TV Thái Dương, đây cũng là chuyện không thể tưởng tượng nhất trong cuộc đời cô, chẳng biết vì sao, cô đột nhiên rất muốn lưu lại.

Ngồi trên ghế sofa, hai tay cô nâng bát sứ, uống từng ngụm canh.

Cô phải suy nghĩ thật cẩn thận, làm thế nào để tăng điểm nhân khí trong vài ngày tới đây?

[Chủ kênh Tiểu Kiều, thời gian phát sóng trực tiếp ngày mai vẫn không thay đổi chứ?]

Trước khi đi ngủ, quản gia tỉ mỉ hỏi.

Kiều Hân Hân tắt đèn bàn, căn phòng lập tức chìm trong bóng tối.

Cô khẽ nói: "Ừ, giữ nguyên như cũ."

...

Kiều Hân Hân nằm mơ.

Trong giấc mơ, có một trấn nhỏ nơi phương Bắc bị bao trùm bởi một trận tuyết lớn, trước ngôi nhà cổ kính, hai đứa bé đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất chế xe trượt tuyết.

Bé trai đã được 8 tuổi, bé gái kia mới chỉ 3 tuổi.

Bé trai buộc chắc dây trượt tuyết, ôm em gái của mình lên xe.

Bay rồi

-- bay rồi --.

Cậu kéo theo xe trượt tuyết chạy băng băng về phía trước, bé gái mũm mĩm bị che ở đằng sau, bàn tay nhỏ nắm chặt dây cương, nắng ấm chiếu lên khuôn mặt đỏ bừng của bé. Tiếng cười của bé gái thanh thúy dễ nghe như chuông bạc, truyền khắp cả con đường.

An Độ, mang em gái của con đi chơi được không?

Cẩn thận một chút, đừng ngã!

Hôm nay dì vừa thấy Đại Cầu cùng Tiểu Cầu đang đắp người tuyết ở cầu đá, nhớ kêu hai đứa nó về ăn cơm nhé.

Tiếng của chú dì dần dần đi xa, bé trai đang chạy băng băng trong thế giới tuyết, lại từ từ bay lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!