Chương 86: Xin Lỗi

Raw: Wikidich

Edit || Beta: Manh

"Cần tôi đi cùng không?" Lý Mục thuận miệng hỏi.

Tuy buổi tối quán bar bề bộn công việc, nhưng thân là ông chủ, anh vẫn dư sức xin nghỉ một ngày. Kiều Hân Hân ngẫm nghĩ rồi lắc đầu: "Thôi, tôi cũng đang muốn tản bộ một mình."

"Ok, chú ý an toàn nhé."

"Ừm."

Lý Mục hiểu Kiều Hân Hân, cô luôn cần không gian riêng tư, nên nếu cô đã bảo vậy thì anh sẽ không nằng nặc đòi theo. Đông Xuyên rất phồn hoa, còn công viên đêm nay sẽ rất đông đúc, chắc hẳn cô sẽ không gặp bất trắc gì.

Sau khi tạm biệt Lý Mục, một mình Kiều Hân Hân đến ga tàu điện ngầm. Quả nhiên ai ai cũng đổ dồn về công viên giải trí vào giờ này, cho dù đồ ăn ở đó có phần đắt đỏ, bọn họ vẫn sẵn lòng dùng bữa.

Kiều Hân Hân đứng cạnh cửa, khi đến trạm cuối thì cùng mọi người xuống xe. Nhà trọ giao thông thuận tiện, không cần phải chuyển trạm.

Cô trông thấy những con chữ nhấp nháy cùng đoàn người hối hả từ đằng xa.

Vào 7 giờ, trời còn chưa tối hẳn, những ngọn đèn trong công viên đã sáng lên.

Hầu hết là trẻ con và thanh niên, trên đầu ai cũng đeo một món đồ lấp lánh, rất nhiều người còn cầm theo gậy huỳnh quang.

Kiều Hân Hân xếp hàng soát vé ở cổng rồi vào công viên cùng dòng người. Đây là lần đầu tiên cô tham gia buổi biểu diễn tối, cảm thấy rất mới mẻ, vừa không ngừng ngó nghiêng bốn phía, vừa không quên lấy di động ra chụp ảnh.

Đây đều là tư liệu vẽ sống, thậm chí một linh cảm còn đột nhiên xuất hiện trong cô —— ngộ nhỡ nữ chính gặp phải quỷ ở công viên thì sao?

Quả nhiên, ra ngoài chơi nhiều hơn sẽ rất hữu ích cho quá trình sáng tác.

Dọc đường đèn đuốc sáng trưng, có những kiến trúc đặc sắc, cây xanh và rất nhiều trò giải trí. Bên trái là con phố ăn vặt nổi tiếng. Nghe nói món ngon muôn nơi đều tụ hội và được bày bán trên các gian hàng ở nơi đây.

Lúc này mọi người nhất định đang tụ tập ở đằng kia, Kiều Hân Hân cũng dạo qua một vòng, mua một hộp bánh bạch tuộc. Có vài cô gái trẻ đứng kế bên cô.

[(*@ο@*) Òa ~ nhiều món ngon quá a a a a a a a a!!!]

[Chảy nước miếng......]

[Muốn khóc ghê, hu hu hu, người trái đất thật hạnh phúc.]

[Bánh bạch tuộc hết bao nhiêu thế?]

[← Tôi thấy chủ kênh rút ra 18 đồng.]

[A a a a a chỉ 18 đồng!!]

[Tôi muốn đầu thai.]

[Trái đất = thiên đường của những người phàm ăn.]

Bởi vì vé hôm nay là suất tối nên Kiều Hân Hân đã đổi thời gian phát sóng trực tiếp, để nhóm khán giả đã nhịn hơn một tuần trời có thể cùng đi chơi với cô.

Vì bình thường bận rộn vẽ truyện, độ hot của phòng có phầm sụt giảm, song Kiều Hân Hân chẳng hề bận tâm. Chẳng qua cô cảm thấy, thân là chủ kênh, có lẽ cô nên cho mọi người thấy những khía cạnh của cuộc sống ở trái đất. Cô đã quen với hệ thống phát sóng trực tiếp nên dù có mang bên mình cũng không cảm thấy phiền.

Có chuyện hay thì đương nhiên là phải cùng chia sẻ rồi.

Kiều Hân Hân cắn một miếng bánh bạch tuộc nhỏ, nheo mắt thỏa mãn —— ngon tuyệt!

Ngon nhất trong tất cả những nơi cô từng ăn luôn!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!