Raw: Shuqge
Edit || Beta: Manh
Kiều Hân Hân không quá quen thuộc với hình thức khen thưởng này, chung quy vẫn luôn có cảm giác thiếu nhân tình của người khác... Cô nhỏ giọng nói: "Cảm ơn Kaka nhé."
Khán giả trò chuyện vô cùng vui vẻ, so với lượng người xem ít đến thê lương khi cô ru rú ở trong nhà, lần đi ra ngoài này lại có thêm thật nhiều khán giả.
Kỳ thật như vậy cũng đã không tồi, cô mới có khoảng 50 khán giả mà thôi, trong phân loại kênh vẫn bị xếp vào nhóm 'người yếu kém'.
[Cô định ăn gì thế?]
Kaka hỏi.
Hiện tại nên đi nhanh một chút, Kiều Hân Hân còn đang đói bụng đó.
Cuối cùng, mọi người vẫn không rõ mối quan hệ giữa cô và Lâm Ngọc Dương là gì, nhưng dựa vào nội dung của cuộc nói chuyện vừa nãy, họ rất giống như người cũ của đối phương.
[(☆▽☆) Thất tình thì nên ăn nhiều thịt vào!]
[← Tôi cảm thấy đồ ngọt tốt hơn nhiều.]
[Không bằng chủ kênh mua một đống đồ ăn vặt ôm về nhà, tìm một bộ phim kinh dị để cùng mọi người xem, cô thấy chủ ý này thế nào?]
Kiều Hân Hân nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi đáp lời: "Chiều nay tôi còn phải vẽ tranh nên không thể xem phim được."
Cô cúi đầu dùng di động tìm kiếm những món ăn ngon ở gần khu vực này, cô không có nhiều tiền trên người lắm, nếu tiết kiệm được liền tận lực tiết kiệm.
Càng nghĩ càng cảm thấy, đồ ăn huyện Sa[1] vẫn là thích hợp nhất.
[1] Huyện Sa: Là một huyện của thành phố Tam Minh, tỉnh Phúc Kiến, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.
Ngày nào ở nhà cũng ăn mỳ, mỳ, mỳ... Lúc này cũng nên ăn ngon một bữa rồi.
Kiều Hân Hân đi về phía cửa ga tàu điện ngầm, gần nơi cô thuê phòng có một tiệm ăn vặt huyện Sa, việc buôn bán luôn rất tốt. Trước kia cô cũng thường xuyên ghé thăm, thời gian này thực sự quá thiếu tiền, ngay cả đồ của huyện Sa cũng ăn không nổi.
Ở trên tàu điện ngầm, cô đứng theo thói quen, tiện thể nhìn màn hình của phòng phát sóng trực tiếp.
Trước khi lên tàu, cô đã diều chỉnh màn hình thành kích cỡ điện thoại di dộng, đặt ở trước bụng. Cứ như thế, chỉ cần cô vừa cúi đầu là có thể xem được.
Bởi vì đeo khẩu trang, thỉnh thoảng cô cũng sẽ trò chuyện cùng khán giả đôi câu, tuy thanh âm nhỏ nhưng phòng phát sóng trực tiếp vẫn có thể nghe rõ.
Số người xem trực tuyến liên tục dao động, mà số người lưu trữ phòng đã biến thành 30.
Hôm qua, cô chưa từng nghĩ hôm nay sẽ có nhiều người như vậy, nhưng hiện tại tâm tình của cô có chút nặng nề, thực sự không vui mừng nổi.
Cô vẫn cảm thấy rất hứng thú với TV Thái Dương, nhưng việc cấp bách đầu tiên là giải quyết vấn đề trước mắt. Chờ qua được đoạn thời gian này, cô sẽ suy nghĩ cẩn thận về việc làm thế nào để tăng điểm nhân khí.
Sau khi xuống tàu điện ngầm, cô mở ô che nắng, mang khẩu trang trong thời tiết nóng nực như thế này quả là không thoải mái.
Suy nghĩ một chút, Kiều Hân Hân tháo khẩu trang cho vào túi.
Dọc đường, khi đi qua một quán cà phê bài trí lịch sự, trong phòng phát sóng có mấy vị khán giả bình luận nói Kiều Hân Hân nên vào đó dùng cơm.
Cô tỏ vẻ khó xử.
"Chờ tôi nhận được tiền nhuận bút rồi đi cũng không muộn..."
[Vừa rồi còn có người thưởng cho cô mấy trăm hạt đậu ánh sáng, chẳng lẽ còn không mua nổi một ly cà phê?]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!