Edit || Beta: Manh
Sáng sớm cuối tuần, việc đầu tiên mà Kiều Hân Hân làm sau khi tỉnh giấc là mở hòm thư di động ra, chẳng có bất kỳ tin nhắn nào.
Mấy bức tranh minh họa cô gửi từ tuần trước tựa như đá chìm đáy biển, một tòa soạn tạp chí khác đã khất tiền nhuận bút của cô gần một tháng nay. Cô đã hỏi khéo biên tập viên mấy bận, nhưng hình đại diện của người nọ luôn mang màu xám xịt.
2
Kiều Hân Hân ngồi trên giường cầm di động kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng, chỉ còn 1132 tệ. Sau thoáng suy tư, cô chuyển 600 tệ sang một tài khoản khác.
Ngày mười hai hàng tháng là ngày thăm người thân tại nhà tù Long Đường, nhưng cô chưa bao giờ đến đó, bởi khoảng cách giữa hai nơi quá xa, lộ phí có phần đắt đỏ, số tiền tiết kiệm được đủ để cho anh hai ăn uống tử tế hơn trong tháng đó.
Sau khi chuyển khoản thành công, ngân hàng nhắn tin thông báo trong tài khoản của cô chỉ còn 532 tệ. Cô cầm di động ngẩn người, hơn mười phút sau mới rời giường.
Một ngày mới bắt đầu.
Kiều Hân Hân đứng trước gương chải mái tóc dài như tảo biển, tóc cô trời sinh đã thế, không chỉnh trang thì trông sẽ luộm thuộm vô cùng. Cô rửa mặt với nước, cầm chai sữa rửa mặt thì thấy chai nhẹ bẫng, phải bấm rất lâu mới ra được ít dung dịch cuối cùng.
Kiều Hân Hân thở dài, chán nản lầm bầm: "Lại phải ra ngoài rồi."
Dứt lời, cô ném chai sữa rửa mặt vào thùng rác, trong thùng còn có một tuýp kem đánh răng cũng vừa hạ cánh, một hộp kem dưỡng da rỗng tuếch và một hộp sữa lớn.
Vì gần đây quá bận rộn nên cô quên bẵng chuyện mua hàng trên mạng. Lần cuối cùng ra ngoài mua đồ là lúc nào nhỉ? Hình như là hai tháng trước thì phải...
Không có kem đánh răng, Kiều Hân Hân đành phải súc miệng bằng nước muối. Cô nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương kiểu gì cũng thấy có phần không khỏe mạnh. Mùa hè nóng nực, cô lại mặc một chiếc váy dài tới mắt cá chân cùng một chiếc áo phông thêu thổ cẩm, quần áo đã được giặt nhiều lần trông có vẻ ố vàng.
Mái tóc xoăn nhẹ xõa sau lưng, cô liếc giá đựng giày, đặt cặp giày vải trắng xuống đất.
Sau khi ăn mặc tươm tất, tim cô bắt đầu đập bình bịch.
Cách cửa càng gần, tim đập càng nhanh.
Nghĩ tới việc sắp phải ra khỏi nhà, cô chỉ muốn chạy trối chết ngay lập tức. Dường như chỉ cần mở cánh cửa này ra, sẽ có một đám zombie ăn thịt người chào đón cô.
Thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, chỉ có ở nhà mới là an toàn nhất.
Kiều Hân Hân chậm rãi nhắm mắt, tự nhủ: "Chỉ cần mở cửa ngay bây giờ... Rất nhanh rồi sẽ tốt thôi...!"
Cô cầm chiếc khẩu trang xanh dùng một lần rồi lập tức đẩy cửa ra ngoài, bởi vì chỉ cần trù trừ thêm một giây nữa thôi là cô sẽ hoàn toàn từ bỏ ý định rời nhà. Cô rảo bước về phía thang máy, tức tốc đeo khẩu trang trong lúc thang máy còn đang đi lên.
Nơi đây là một tòa chung cư, mặc dù không nằm ở trung tâm thành phố nhưng lại gần ga tàu điện ngầm, giao thông cực kỳ thuận tiện. Mới đầu Kiều Hân Hân thuê phòng ở nơi khác, nhưng nhận thấy việc mua sắm ở đó không mấy suôn sẻ, hơn nữa khi ấy nguồn nhuận bút của cô vẫn ổn định, thế là cô bèn chuyển đến nơi này.
Về cơ bản, nhân viên chuyển phát nhanh sẽ gửi đồ cô mua ở chỗ bảo vệ, lần nào cô cũng đợi tới 10 giờ đêm mới qua lấy, bởi vì đó là lúc vắng vẻ nhất, đi thang máy cũng hiếm khi chạm mặt người khác.
Sáng sớm cuối tuần, chắc chẳng có mấy người ra ngoài đâu nhỉ?
Đang lúc suy nghĩ, thang máy dừng ở tầng mười một.
Đinh.
Cửa thang máy mở ra, một cô gái xinh đẹp khoảng chừng đôi mươi đang đứng ở trong. Vóc người cô cao gầy, mặc quần áo tiếp viên hàng không, tay kéo hành lý, ngũ quan xinh xắn được trang điểm thanh nhã, mái tóc dài buông lơi trên vai khiến cô trông càng thêm quyến rũ. Nếu chấm điểm thì cô nàng sẽ được bảy trên mười, thừa sức góp mặt trong chương trình giải trí.
Lâm Tử Thần nhìn cô gái đang đứng ở cửa thang máy, trên mặc áo thêu ố vàng, dưới mặc váy dài màu đỏ, cả màu sắc lẫn kiểu dáng đều cực kỳ lỗi thời. Cách ăn mặc quái dị này khiến người yêu mốt như cô không khỏi nhíu mày.
Tuy người nọ đang đeo khẩu trang, nhưng chỉ cần nhìn hàng lông mày lộn xộn kia là biết cô nàng chẳng hề chải chuốt, thậm chí còn không trang điểm đơn giản trước khi rời nhà.
Ở thành phố lớn như Đông Xuyên vẫn còn có cô gái ra ngoài với bộ dạng lôi thôi lếch thếch như vậy sao?
Lâm Tử Thần kéo hành lý về phía sau hai bước, xuất phát từ phép lịch sự, cô nhanh chóng nhìn sang nơi khác, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!