"Ừm...! Cũng không thể nói là tôi tìm thấy được, ở chỗ này tự nhiên sử dụng được."
Bạch Phỉ có chút mơ hồ trả lời.
Theo quá trình phát triển thì đúng là vậy, mặc dù không thể sử dụng ở đây, nhưng bước ngoặt là vì sự kiện của rắn đen, cho nên tinh thần lực của hắn không còn bùng nổ khi ở trong hoàn cảnh nguy hiểm nữa mà ổn định hơn.
Nghe xong lời này, Hàn Kỳ Đạm nóng lòng muốn thử, ngay lập tức ngưng tụ một quả cầu ánh sáng màu đỏ:
"Để tôi xem liệu tôi có thể tự nhiên nâng cao được tinh thần lực hay không."
Nhưng ngay khi sức mạnh tinh thần lực màu đỏ cùng với năng lượng công kích xuất hiện, con rắn đen trước mặt trở nên cáu kỉnh hơn, quay đầu lại rít lên với Hàn Kỳ Đạm.
Thấy vậy, Hàn Kỳ Đạm đành phải đưa quả cầu ánh sáng trở về.
"Tôi cảm thấy không giống nhau." Hàn Kỳ Đạm nhìn tay mình khó hiểu hỏi:
"Bạch Phỉ, cậu thật sự không đi nơi nào khác sao?"
Không đợi Hàn Kỳ Đạm nói xong, mặt đất đột nhiên chấn động, lúc này bọn họ vòng qua hang động, đi về lại đến mạch nước ngầm.
Lần này, có thể thấy rõ một điểm sáng mờ nhạt phía trước.
Sau một chút rung chuyển, vài người trong số họ nghĩ rằng sự rung chuyển đã kết thúc nên tiếp tục đi về phía trước.
Rốt cuộc, nơi này trông không ổn định lắm và bất kỳ một chuyển động nào cũng có thể gây ra rung động.
Nhưng sau chấn động nhẹ lại là một trận rung lắc dữ dội hơn, Bạch Phỉ cảm thấy mặt đất dưới chân mình đang nhấp nhô, cả người bắt đầu choáng váng vì mặt đất rung chuyển.
Quan trọng hơn, hắn nhìn thấy ánh sáng trước mặt mình mở rộng từng chút một.
"Là động đất, nước biển từ cửa hang đang tràn vào."
Bạch Phỉ đột nhiên nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nhưng nó xảy ra quá đột ngột, bây giờ đã quá muộn rồi.
Trước khi họ nhìn thấy hình ảnh nước biển tràn vào, họ đã nghe thấy âm thanh ầm ầm của nước chảy về phía bên này, nó sẽ nhấn chìm họ trong vòng chưa đầy mười giây.
Trong mười giây này, Diệp Hoài khống chế thân thể trên cổ tay Bạch Phỉ kéo dây leo ra, quấn quanh eo bốn người từng người một, cuối cùng đặt lên đầu con rắn đen.
Rắn đen:???
Bạch Phỉ lập tức hiểu ý, túm lấy dây leo hai bên đầu rắn đen rồi nói:
"Tiểu Hắc ngươi đưa chúng ta ra ngoài đi."
Tiểu Hắc?
Con rắn đen kêu lên, cách đặt tên của người này vẫn tệ như mọi khi.
Chỉ có khóe miệng Diệp Hoài giật giật, so với Tiểu Hắc, Bạch Phỉ gọi tên anh như một thanh âm thiên địa.
(1)
(1) : dùng để chỉ những âm thanh của thiên nhiên, những âm thanh được tạo ra một cách tự nhiên bởi sự vật.
Chẳng hạn như tiếng gió, tiếng chim, tiếng nước chảy, v.v.
Chẳng mấy chốc, họ nhìn thấy nước biển đang tràn về phía họ, lực lượng hùng vĩ nhấn chìm họ.
Cú va chạm lớn đến nỗi họ bị nước biển cuốn trở lại, suýt chút nữa đập vào vách hang động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!