Ba chiếc thuyền vừa rời bến cách đó hàng chục mét vẫn còn nghe tiếng ồn ào trên bờ.
Ngay khi liên lạc trên một con tàu nào đó bị cắt đứt, bầu không khí bắt đầu căng thẳng.
Cầm đầu là gã to lớn đi thẳng về phía Bạch Phỉ, mấy người đi theo phía sau anh ta giơ súng năng lượng lên.
Bạch Phỉ lúc này mới xoay người lại, đối diện với bọn họ, buông tay ra, nhún vai một cái:
"Tôi không biết bơi, nếu bây giờ các anh quay đầu đưa tôi trở lại bờ, cũng không phải là không thể."
Tuy nhiên Bạch Phỉ vừa chuyển giọng:
"Cũng không biết người trên bờ có lợi dụng trong lúc hỗn loạn để cướp chiếc thuyền mà không có đồng đội của hai đội kia hay không."
Gã to con cũng không có ngốc, anh ta đương nhiên biết những thứ này, trở lại anh ta cũng không sợ bị cướp thuyền, nhưng quá lãng phí thời gian.
Hơn nữa chỉ có một người mà thôi, qua bên kia bờ trực tiếp để hắn bị loại là được.
Sau đó phất tay, để cho người phía sau rời đi, hừ lạnh một tiếng:
"Đừng tưởng rằng lên thuyền rồi thì nhất định sẽ đến được khu rừng rậm. Nếu ở đây thật sự có cái gì, chúng ta cũng sẽ không cứu ngươi."
Sau đó, những người khác cũng không quản nữa, lưu lại Bạch Phỉ cùng Hạ Nhiên Chi ở trên boong tàu nhìn trái nhìn phải.
Có lẽ là bởi vì thi đấu, thuyền được giao cho bọn họ cũng không lớn, chỉ là một chiếc thuyền nhỏ chạy trên biển đi rộng mênh mông, ngọn sóng có hơi lớn một chút cũng có thể nhấn chìm chiếc thuyền chứ đừng nói gặp phải thứ gì khác.
Bóng đêm bao phủ, những người khác trở lại căn phòng dưới thuyền nghỉ ngơi, chỉ có hai người bọn họ tìm một chỗ trên boong tàu ngồi xuống.
Hạ Nhiên Chi quay lại chuyện buổi chiều vẫn còn chưa nói xong:
"Cậu nói cậu có suy đoán gì?"
Bạch Phỉ hạ thấp giọng:
"Người tới bao vây tôi là muốn trực tiếp cướp lấy nút tự cứu mà tôi mang theo, để cho tôi bị loại. Lúc đó tôi nghĩ bọn dùng chiến thuật bao vây và đàn áp giống nhau, cho đến khi tôi nhìn thấy cậu thì tôi mới hiểu."
"Bọn họ chỉ là loại bỏ những hệ chữa trị vô dụng đối với bọn họ, lưu lại những người có thể dùng về sau."
Hạ Nhiên Chi suy nghĩ một chút, đột nhiên lên tiếng mắng:
"Mấy tên khốn kiếp này, đây là muốn dùng lão tử như dụng cụ y tế sao."
Chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể hiểu được, nơi này địa hình phức tạp, dị thú, dị thực ẩn nấp rất nhiều, ô nhiễm trên mỗi cơ thể đều khác nhau, những hệ công kích chiến đấu xong chỉ có thể hấp thu càng ngày càng nhiều ô nhiễm, tạo thành gánh nặng tinh thần lực.
Mà thuốc bọn họ mang theo có hạn chế nhất định, càng về cuối càng thiếu.
Cho nên đến cuối trận đấu, không phải đi cướp tài nguyên của người khác, thì cũng là bị người khác cướp tài nguyên.
Nhưng tổng tài nguyên chỉ có bấy nhiêu, không có cách nào để tái sinh.
Những người ở lại sau cùng đều là những nhân vật lợi hại, cuốn cũng rất khó cuộn tròn (?), đành phải đi theo con đường khác.
(?)
Năm nay cung cấp cho các học sinh khoa công kich một con đường mới, đó là bắt một số hệ chữa trị cấp B trở lên để loại bỏ ô nhiễm cho họ.
"Sau khi dùng xong, để chúng ta chế tạo thêm một ít thuốc an thần, chờ trận đấu sắp kết thúc, sẽ để cho chúng ta bị loại."
Hạ Nhiên tức giận nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!