Cuộc thi năm nay cho phép khoa chữa trị tham gia, Bạch Phỉ lần đầu nghe vẫn rất cao hứng, tựa như một quả bóng tròn khép kín quanh năm chỉ cần một lỗ nhỏ là có thể mở ra.
Dù nhỏ nhưng cũng tràn đầy hy vọng.
Chẳng qua hiện tại có người muốn đem hy vọng này bóp nát, Bạch Phỉ vốn chỉ muốn tập trung vào chính mình, bảo tồn thể lực trước, chờ đến khu đồng bằng rồi tính sau.
Nhưng bây giờ dù hắn không đi tìm rắc rối thì rắc tối cũng đã tìm tới hắn.
Có vẻ như ở một mình chỉ là một sự tưởng tượng tốt đẹp.
Đối phương đưa tọa độ, tốc độ di chuyển rất nhanh, nhìn ra là đi về phía khu vực biển, đại khái là đến giữa trưa, tốc độ chậm lại rất nhiều.
Khu vực sa mạc giống như một hòn đảo riêng biệt được bao quanh bởi đại dương.
Đứng ở rìa sa mạc, bất kể hướng nào cũng có thể nhìn thấy biển cả rộng lớn, nhưng chỉ có một hướng là có thể dẫn đến khu vực rừng.
Vì vậy, tọa độ cũng đi theo hướng này.
Mặt trời buổi trưa treo cao trên đỉnh đầu, mọi thứ xung quanh như sắp tan chảy bởi cái nắng, cát đá nóng bỏng làm cho lòng bàn chân người ta giống như giẫm lên tấm sắt, chỉ có thể không ngừng đi về phía trước, cầu khẩn nhanh chóng rời khỏi khu vực xui xẻo này.
"Chết tiệt, cái thời tiết quái quỷ gì ở đây vậy? Ban đêm thì lạnh quá, ban ngày thì nóng muốn chết." Trong một đội ngũ gần mười người, có người oán giận.
"Chúng ta đi quá chậm, với tốc độ này thì buổi tối không thể đi tới được vùng ven sa mạc."
Tiểu đội mười người, tốc độ đi mỗi người không giống nhau, thật sự kéo dài vô tận.
Người đi phía trước có vẻ là người dẫn đầu đội ngũ, mang theo đội ngũ đi đúng hướng, người đang di chuyển chậm chạp ở phía cuối cùng của đội ngũ chính là một thiếu niên tóc màu đỏ nhạt, trông có vẻ lạc lõng so với toàn bộ đội ngũ.
Là bởi vì cổ tay hắn bị quấn một vòng dây thừng, một đầu dây thừng bị người khác dắt.
Người đang kéo phía sau rõ ràng không kiên nhẫn, dùng sức kéo mạnh sợi dây thừng một chút:
"Nhanh lên! Chưa ăn no sao, chỉ có ngươi là chậm nhất."
Thiếu niên bị kéo không những không có đi nhanh hơn mà ngược lại ngồi xổm xuống:
"Đi không nổi, đã đi hơn nửa ngày không nghỉ ngơi, ta không đi nữa!!"
Người được phân công trông chừng thiếu niên vô cùng phiền não, mắt thấy đội ngũ đã đi được một khoảng cách xa, hùng hùng hổ hổ:
"Hệ chữa trị đúng là yếu đuối. Họ đã đồng ý loại bỏ ngươi, cũng không biết vì sao bọn họ lại đổi ý, để ngươi lưu lại."
Sợi dây thừng trên cổ tay đột nhiên căng ra, bị người phía trước dùng sức lôi kéo, thiếu chút nữa làm cho Hạ Nhiên Chi lộn nhào về phía trước một cái.
"Ngươi đây là đang bắt nạt bạn học, các ngươi ỷ vào nhiều người, lấy nhiều hiếp ít, còn lấy mạnh hiếp yếu. Quá không biết xấu hổ, nhất là ngươi, còn cáo mượn oai hùm (1)."
(1) là thành ngữ để chỉ những người có thủ đoạn mượn thế kẻ mạnh làm lá chắn, đi hù dọa, lòe bịp người khác nhằm phục vụ mục đích riêng của mình
Đột nhiên bị đội nồi bất ngờ, một lát sau mới phản ứng lại:
"Ai là bạn học với mày, bây giờ đang là thi đấu, thừa nhận thực tế được không? Bây giờ mày là tù nhân của bọn tao."
"Tù binh thì không cần..." Lời còn chưa dứt, cả người vô thanh vô tức (2) mềm nhũn ngã xuống.
(2)
- vô thanh vô tức
- không tiếng động.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!