Chương 18: Mua dược liệu

- A! rất vừa người.

Sau khi Lục Thiếu Du mặc trường bào vào, thì hắn cảm thấy rất vừa người, mặc rất thoải mái. Lục Thiếu Du đột nhiên nghĩ đến, kiếp trước hay kiếp nầy, Lục Vô Song chính là người duy nhất mua quần áo cho mình, mà còn là nữ nhân.

- Vừa người là được rồi, ta có mang theo bữa sáng đến, cùng nhau ăn điểm tâm nha?

Lục Vô Song nhấc lên một cái giỏ, một mùi hương bay tới, bên trong tuyệt đối là món ngon.

- Vô Song, ta đã ăn sáng rồi, hôm nay phòng giặt quần áo có tương đối nhiều việc, con cùng Thiếu Du ăn đi, ta phải đi làm việc.

La Lan Thị nói.

- Tam Thẩm, vất vả cho ngươi quá, ta sẽ nghĩ cách để cho lão gia...

Lục Vô Song nói, mặt mày bên lộ ra vẻ bất đắc dĩ, đây là việc do Tam thúc Đại phu nhân phân cho, tuy rằng địa vị của nàng tại Lục gia không thấp, nhưng là vì không thể thay đổi.

- Đứa nhỏ ngốc, ta như vậy tốt rồi, huống chi, ta vốn là một nha hoàn, chỉ có thể làm nha hoàn thôi.

La Lan Thị hơi chút mỉm cười, sau đó đã rời khỏi đình viện.

Lục Thiếu Du chăm chú nhìn, trong lòng cuộc sống không khá giả, nói thầm:

- Mẫu thân, lại để mẫu thân phải chịu khổ thêm một thời gian nữa, sẽ rất nhanh thôi, con sẽ không để cho mẫu thân phải chịu khổ nữa.

- Thiếu Du, chúng ta ăn điểm tâm thôi.

Lục Vô Song nói một tiếng, sau đó mở giỏ thức ăn ra, rồi bày những món ăn được trang trí rất tinh xảo.

- Ân.

Lục Thiếu Du đáp nhẹ một tiếng sau đó ngồi xuống ghế, những điểm tâm này tuy đều là mỹ vị nhưng hắn ăn vào miệng lại cảm thấy nhạt nhẽo, không có chút mùi vị nào, nghĩ đến mẫu thân vẫn còn chịu uất ức, hai mươi kim tệ còn không biết kiếm ở đâu, trong lòng phiền muộn không thôi.

- Thiếu Du, đệ có tâm sự à?

Nhìn bộ dáng của Lục Thiếu Du, Lục Vô Song hỏi.

- Không có gì, suy nghĩ lung tung mà thôi.

Lục Thiếu Du phục hồi tinh thần lại nói.

- Thiếu Du, hôm qua ở hoa viên, đệ thấy tài hoa của Thúy Ngọc thế nào?

Lục Vô Song nhẹ nhàng hỏi.

- Rất tài hoa, không hề giống một nha hoàn.

Lục Thiếu Du cũng không lo lắng nhiều, lập tức đáp lời. Hóa ra nha hoàn kia tên là Thúy Ngọc, chỉ là Lục Thiếu Du có cảm giác nha hoàn này không giống như nha hoàn bình thường.

- Xem ra đệ cũng nhìn ra, nhưng mà tài hoa của đệ dường như còn muốn hơn nàng, chỉ cần mấy câu: Giang hồ thúc dục, tàn viên đoạn bích, binh đao khói lửa, chờ ai cuồng dại. Không sợ hồng nhan tang thương, chỉ sợ hoa rơi đàn đứt không người lắng nghe... của đệ ngày hôm qua đã khiến ta mở rộng tầm mắt rồi.

Lục Vô Song chăm chú nhìn Lục Thiếu Du, nhẹ nhàng nói.

- Đệ chỉ nhất thời hứng lên, há miệng nói bừa mà thôi, cũng không coi là tài hoa gì được.

Lục Thiếu Du nói nhỏ.

- Thiếu Du, đệ có suy nghĩ qua về tương lai của mình và Tam thẩm không?

Lục Vô Song khẽ nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!