Chương 30: (Vô Đề)

"Triển Hành!"

"Hổ ca_____!" Triển Hành kích động nhào tới ôm chặt eo Hoắc Hổ, vùi vào ngực hắn cọ cọ.

Khi Hoắc Hổ đuổi ra tới thì lạc mất Vương Song, nhưng không ngờ lại chạm mặt Triển Hành và Tóc Đỏ, bèn một tay đẩy Triển Hành ra sau lưng, còn mình thì đối mặt với Tóc Đỏ, nhíu mày đánh giá người đàn ông lai lịch bất minh này.

Tóc Đỏ khẽ gật đầu, còn ánh mắt thì dán vào thanh đao sau lưng Hoắc Hổ.

Triển Hành nói: "Đây là bằng hữu…"

Hoắc Hổ dùng tay ra hiệu, ý bảo Triển Hành im miệng.

Hoắc Hổ và Tóc Đỏ đều nhìn ra đối phương chẳng phải hạng tầm thường, hồi lâu sau, Tóc Đỏ mở miệng trước: "Giải quyết sao đây?"

Hoắc Hổ nói: "Theo tôi"

Hoắc Hổ dẫn Triển Hành và Tóc Đỏ đi một mạch tới trước, xuyên qua mê cung, vừa đi vừa giải thích: "Nơi này giam giữ một người"

"Một cỗ thi thể" Tóc Đỏ tiếp lời.

Hoắc Hổ khẽ gật đầu: "Một ngàn năm trước, ở bên kia núi tuyết có một vị Phật sống nào đó, Triển Hành, đừng nhéo mông đại ca, Phật hiệu và lai lịch của vị Phật sống này đều bất minh. Trong lòng vị Phật này chôn giấu một con ác quỷ"

Tóc Đỏ thờ ơ hỏi: "Vì thế anh đã giết ông ta?"

Hoắc Hổ dừng bước khom lưng, để Triển Hành đu lên, nói: "Không phải tôi, người giết ông ta là Lãng Đạt Mã"

Tóc Đỏ nói: "Người tu thành chánh quả đều có Phật hiệu, trong Đại Thừa giáo gọi là "Giác hành viên mãn" mới có thể thành Phật, nếu có ác quỷ ẩn náu, thì làm sao thành Phật?"

Hoắc Hổ lắc lắc đầu: "Tín đồ của vị Phật này ít ỏi, pháp lực không cao, khi tới Ali có tám mươi mốt người đi theo, lấy điển tịch Mật tông làm nguồn, hấp thu sinh hồn, tu thành thân Phật. Sau người theo càng đông, mê hoặc tăng nhân Phật giáo Tạng truyền, làm méo mó giáo lý, phụng ông ta vi tôn"

Tóc Đỏ xem thường nói: "Giáo lý Mật tông, trước giờ tôi cũng không ủng hộ"

Hoắc Hổ nói: "Chính nghĩa mà Phật vô danh truyền tụng, không hề đơn giản như việc Hợp thể song tu mà thôi. Ông ta dùng hồn người làm thức ăn, tăng nhân chỉ cần lắng nghe giáo lý Hoằng Dương của ông ta, đều sẽ bị ông ta hút hồn phách. Năm đó, Tang Gia Thất Giác Sĩ cùng ông ta giảng Phật, sau khi Phật vô danh rời đi, Thất Giác Sĩ viên tịch ngay trong đêm đó, miếu Tồn Tưởng bị phá bỏ, Phật vô danh có được thần thông của Tang Gia, bèn rời núi.

Từ đó, chùa Tam Bảo Tồn Tưởng bị bỏ hoang trăm năm"

Tóc Đỏ trầm mặc, Triển Hành rùng mình một cái: "Tang Gia Thất gì, những người đó là ai?"

Hoắc Hổ giải thích: "Là miếu thờ do Xích Tùng Đức Tán xây, tên là chùa Tang Gia, hay còn gọi là chùa Tồn Tưởng, trong chùa có bảy vị đắc đại thần thông, kêu là "Thất Giác Sĩ"."

Tóc Đỏ ngừng bước: "Ông ta hút bao nhiêu hồn người?"

Hoắc Hổ lắc đầu: "Vô số kể, phàm là hồn của kẻ giảng Phật đều bị ông ta hút hết, thần thông như thế không ngừng lớn mạnh. Cuối cùng, Lãng Đạt Mã mai phục ở Zanda, dùng một thanh thần đao chém bay đầu ông ta, phát giác khi thủ cấp rời ra, Phật vô danh nháy mắt hóa kim thân, đao thương bất nhập, hỏa thiêu không cháy, thi hài vẫn có thể đi lại"

Tóc Đỏ yên lặng, Hoắc Hổ lại nói: "Lãng Đạt Mã tìm khắp trong chín ngôi chùa ở biên giới Tây Tạng, đem chín vị Phật sống cho vào đỉnh ngao luyện…"

Triển Hành hít vào một hơi khí lạnh.

Hoắc Hổ không lưu tâm, tiếp tục nói: "Lại dùng máu của vạn cao tăng chế ra chín cây đinh thốn, ghim đầu lâu của ông ta vào trong kim thân Thích Tôn, trấn giữ mấy chục năm. Sau đó lại bày trận phướn Kinh phá thân kim cương của ông ta, đáng tiếc chuyện chưa thành, thì Lãng Đạt Mã đã bị Cát Tường kim cang bắn chết"

Triển Hành đổ mồ hôi lạnh đầy lưng, nhớ tới cái ót mình thấy khi dòm lén ban nãy: "Vậy…trong tượng Phật kia chính là cái đầu?"

Hoắc Hổ gật đầu: "Đúng vậy"

Bọn họ ngừng ở trước tế đàn, Triển Hành lẩm bẩm: "Sao anh biết những tin đồn này?"

Tóc Đỏ rút đại kiếm sau lưng ra, lấy tay búng, thân kiếm kêu vù vù, khẽ khom người, kế tiếp cả người lẫn kiếm nhảy lên tế đàn, trầm thanh hét:

"Ha!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!