Lúc ăn sáng, cụ Ôn Nho tranh thủ nói với Ôn Chủy Vũ: "Bây giờ con đã có xe rồi, đi lại cũng tiện hơn. Con xem có thể về nhà ăn trưa được hay không?"
Ôn Chủy Vũ nghi ngờ nhìn ông nội, vội hỏi: "Nội à, dạo này nội thường về nhà ăn trưa lắm sao?"
"Rảnh thì mới về."
Tức là bận sẽ không về, nói trắng ra là ông ấy không về ăn trưa nữa. Cô hỏi tiếp: "Vậy buổi trưa sẽ có người tới nhà mình ăn cơm sao nội?"
Mí mắt Ôn Nho giật giật, ông thản nhiên đáp: "Không có."
Ôn Chủy Vũ thấy Ôn Nho nói chuyện không còn hòa nhã giống như mọi khi, vội đoán trong lòng ông chắc có chuyện không vui.
"Ông nội đừng có khó chịu mà. Ông hiện còn bận hơn cả con, đến trưa cũng chẳng thấy về. Giờ tự dưng lại bảo con về nhà ăn cơm, con cần phải biết nguyên do chứ."
Ôn Nho chỉ im lặng trừng mắt nhìn cô một hồi, không nói lời nào.
Ôn Chủy Vũ lập tức hiểu ra, ông nội gọi cô về nhà ăn cơm là để cô tránh xa Diệp Linh một chút. Chắc hẳn là có liên quan đến việc Diệp Trạm ghé phòng tranh gặp cô. Cô không muốn mối quan hệ của mình với Diệp Linh phát triển theo hướng đó. Để tránh bị người khác hiểu lầm, cô vẫn nên giữ khoảng cách với nàng ta.
Ôn Chủy Vũ đáp một tiếng: "Dạ."
Ôn Chủy Vũ ngại việc cắt cơm sẽ ảnh hưởng tới Diệp Linh nên đã dặn Tôn Uyển rằng sau này cô sẽ ăn cơm trưa ở nhà, Tôn Uyển chỉ cần giao phần của Diệp Linh đến phòng tranh là được.
Cô thấy nếu đổi lại là người khác, trong tình huống này người ta cũng sẽ tự hiểu, tự biết khó mà lui để tránh làm mất mặt bản thân. Nhưng theo hiểu biết của cô về Diệp Linh, chuyện này đối với nàng ta cũng chẳng thấm vào đâu.
Xuất phát từ sự lễ phép, Ôn Chủy Vũ cho rằng cô nên nói với Diệp Linh trước một tiếng.
Sáng hôm sau, Diệp Linh không có đến phòng tranh nên Tôn Uyển cũng không có giao cơm tới.
Lúc về nhà ăn cơm cô có hỏi Tôn Uyển về chuyện này. Bà ấy bảo Diệp Linh dạo gần đây có việc, tạm thời sẽ không đến phòng tranh ăn cơm nữa.
Diệp Linh rất bận, thường xuyên phải đi công tác xa, mười ngày nửa tháng không tới phòng tranh cũng là chuyện thường.
Thời gian này cũng sắp đến tiệc mừng thọ của cụ Ôn Nho rồi.
Năm ngoái, bởi vì chuyện của Ôn Thời Tập nên ông cụ không có tâm trạng tổ chức tiệc tùng. Lúc đó, ông chỉ kêu Tôn Uyển nấu cho mình một bát mì trường thọ, như vậy là xong một cái sinh nhật. Ôn Nho vốn là người ưa thích náo nhiệt. Năm nay dù có thế nào đi chăng nữa, Ôn Chủy Vũ tuyệt đối sẽ không để tiệc mừng thọ của ông nội trôi qua trong yên lặng.
Ông cụ ngỏ ý năm nay chỉ tổ chức đơn sơ, không muốn rườm rà phô trương. Nhưng hễ nhắc tới việc mừng thọ là tâm trạng ông lại không vui.
Sinh nhật của Ôn Nho và Ôn Thời Tập rất gần nhau. Ông sinh ngày ba mươi mốt tháng bảy, còn Ôn Thời Tập ra đời ngay ngày một tháng tám
- ngày thành lập quân đội nhân dân hiện tại. Các năm trước đây, sinh nhật của hai người họ luôn được tổ chức cùng nhau.
Ôn Chủy Vũ biết ba của mình là kẻ không nên thân, nhưng trong lòng ông nội vẫn nhớ nhung người con trai này.
Cô cũng rất khó chịu. Ôn Thời Tập bỏ trốn ra nước ngoài cũng đã hơn một năm, nhưng ông ta lại chẳng gọi cho cô lấy một lần, cũng không hỏi thăm xem hai ông cháu cô sống chết ra sao. Trong lòng Ôn Chủy Vũ nảy sinh thành kiến về Ôn Thời Tập, nên cô cũng không tìm cách liên lạc với ông ấy.
Nhưng Ôn Chủy Vũ vẫn hi vọng Ôn Thời Tập có thể về nhà đón sinh nhật cùng cụ Ôn Nho.
Số điện thoại trước đây của Ôn Thời Tập đã ngừng hoạt động, hiện tại cô cũng không biết ông ta đang dùng số nào. Ôn Chủy Vũ gọi cho Ôn Thời Thư để hỏi xin số của Ôn Thời Tập.
Điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người phụ nữ.
"Hello."
"..." Ôn Chủy Vũ nhìn lại danh bạ, xác nhận đây đúng là số của Ôn Thời Tập mà cô mới vừa lưu lại.
"Hollo?"
Ôn Chủy Vũ cố nén lại cảm xúc cá nhân, trong đầu cô thầm nghĩ, đây là điện thoại bàn, người khác nghe máy cũng là chuyện thường tình. Biết đâu đó là người giúp việc hoặc thư ký của Ôn Thời Tập.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!