Chương 47: (Vô Đề)

Ôn Chủy Vũ nghe Diệp Linh nói vậy bèn quay sang nhìn, không ngờ lại phát hiện Diệp Linh cũng đang nhìn cô chăm chú. Ánh mắt hai người giao nhau, cô trông thấy khóe môi Diệp Linh khẽ cong, cũng vừa hay bắt gặp dáng vẻ điềm nhiên như không, như thể mọi việc trên đời đều nằm trong sự tính toán của nàng ta.

Diệp Linh biết Ôn Chủy Vũ đang lo lắng cho mình, cảm giác có người quan tâm thật tốt. Nàng ta bất giác mỉm cười, trong lòng ngọt ngào nhưng cũng vừa chua xót. Diệp Linh nhìn Ôn Chủy Vũ hỏi: "Em biết vì sao hoàng điểu lại liều mạng với trời cao không?"

Ôn Chủy Vũ lắc đầu: "Tôi chỉ mơ thấy cảnh đó nên vẽ lại thôi."

"Tôi đã từng khen tranh của em vẽ mắt rất có hồn. Ánh mắt của hoàng điểu, thậm chí là cả bức tranh đều toát lên một nỗi bi thương tuyệt mệnh. Hoàng chiến thương thiên, vạn điểu quyên sinh."

Ôn Chủy Vũ đoán được Diệp Linh đang muốn nói điều gì. Theo cách hiểu của Diệp Linh, nàng ta cho rằng chim hoàng có lẽ đã mất đi bạn đời của mình, thậm chí rất có khả năng bạn đời của nó bị thiên lôi đánh chết nên chim hoàng mới dẫn theo chúng điểu liều chết giữa trời vang sấm giật. Thế nhưng, dù là tác giả của bức tranh, cô cũng không biết vì sao chim hoàng lại quyết liệt đến thế.

Ôn Chủy Vũ không tiện nói nhiều, cô chỉ im lặng ngồi nhìn Diệp Linh tiếp tục suy diễn. Nhưng cô đợi một lúc lâu cũng không thấy Diệp Linh nói tiếp, mới hỏi: "Hết rồi hả? Tại sao chim hoàng lại chống lại thiên đình?"

Khuôn miệng của Diệp Linh lại cong lên. Nàng ta nói: "Tranh là do em vẽ, câu này nên để tôi hỏi mới đúng chứ."

"..."

Ôn Chủy Vũ trong lòng bực bội. Cô khẽ thở dài một hơi rồi bảo: "Thời gian không còn sớm nữa, tôi nên về thôi."

Diệp Linh vội vàng cười lấy lòng: "Chủy Vũ đừng giận mà. Thật ra là tôi sợ mình nói sai sẽ khiến em cười chê. Da mặt tôi mỏng lắm, nếu lỡ bị em cười thì tôi biết chui mặt vào đâu."

Da mặt Diệp Linh mà mỏng sao? Ôn Chủy Vũ cảm thấy như thể mình vừa được nghe câu chuyện buồn cười nhất trong năm, tuyệt đối không có cái thứ hai.

Diệp Linh không cười nữa, nghiêm túc nói: "Theo tôi thấy... Bất kể hoàng điểu đấu với trời cao vì điều gì, sau khi nó chết đi, những thứ đó đều trở nên vô nghĩa. Làm như thế khác nào tự tìm con đường chết, còn kéo theo mạng sống của muôn nghìn con chim khác."

Nàng ta ngẩng đầu, trong mắt toát lên vẻ dịu dàng nhưng ẩn chứa sự kiên định khiến người ta không dám nghi ngờ: "Cho nên nhất định phải bảo vệ những gì bản thân mình trân trọng. Nếu đã liều mình dốc sức mà vẫn không thể giữ được thì phải học cách chấp nhận nó. Dùng máu và nước mắt để truy cầu thứ đã mất chỉ khiến thêm bi thương mà thôi."

Ôn Chủy Vũ nhìn vào mắt của Diệp Linh. Trong mắt nàng ta, cô thấy được một sự kiên định và quyết liệt – thứ vốn chỉ tồn tại trong tranh của mình. Cô hỏi: "Thế nào mới được gọi là liều mình dốc sức?"

Diệp Linh chỉ đưa mắt nhìn về hồ nước phía xa xa, không có đáp lại.

Ôn Chủy Vũ gọi một tiếng: "Này!"

Cô tò mò đợi câu trả lời của Diệp Linh, không muốn để nàng ta im lặng cho qua.

Qua một lúc lâu Diệp Linh mới khẽ cất lời: "Chắc phải đợi đến khi tôi cam lòng chấp nhận số phận rồi mới thôi."

Ôn Chủy Vũ tiếp tục hỏi: "Vậy bao giờ mới đến lúc chấp nhận số phận?"

Thái độ truy hỏi tới cùng của cô khiến Diệp Linh bật cười. Nàng ta cười đến mức hai mắt cong cong, trông dịu dàng như gió xuân. Cười xong, trong mắt lại lộ ra vẻ thê lương.

"Có lẽ phải đợi đến khi giống như cửu vĩ hồ, tôi mới cam tâm chịu phận."

Ôn Chủy Vũ không rõ vì sao trái tim mình lại nhói lên. Cửu vĩ hồ đợi đến khi chết mới chấp nhận buông bỏ. Cô biết lời này của Diệp Linh không phải bông đùa, cũng không phải là lời đường mật. Tuy Diệp Linh ngày thường thường hay đùa bỡn với cô, nhưng lúc nàng ta nghiêm túc thì một là một, hai là hai, tuyệt đối không nói chuyện úp mở. Tình cảm này khiến cho Ôn Chủy Vũ cảm thấy áp lực.

"Tôi không thể đáp lại."

Diệp Linh khẽ cười, buông một câu nửa đùa nửa thật: "Lấy thân báo đáp là được rồi."

"...."

Ôn Chủy Vũ cạn lời nhìn Diệp Linh. Nàng ta vừa mới trêu ghẹo cô sao?

Dù vẫn còn ngơ ngác nhưng trong lòng Ôn Chủy Vũ lại dấy lên một loại cảm xúc tức giận xen lẫn bực dọc.

Diệp Linh sáp lại gần Ôn Chủy Vũ, miệng mồm ba hoa: "Chủy Vũ nhìn kỹ đi, tôi đây cũng là một đại mỹ nhân đó nha."

Ôn Chủy Vũ: "...". Cô thấy cái được gọi là "e lệ" ấy, sợ Diệp Linh thật sự không biết nó là gì.

"Tuy nhà tôi không phải hạng nhiều tiền lắm của nhưng vẫn được coi là khá giả. Tôi có đủ khả năng nuôi sống bản thân, nên Chủy Vũ không cần lo tới chuyện nuôi tôi không nổi đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!