Ôn Chủy Vũ gọi điện tới nhà hàng để đặt phòng, sau đó báo địa chỉ cho Diệp Linh và Diệp Trạm. Cô quay về văn phòng thu dọn sơ một chút rồi gọi Văn Tịnh lái xe đưa cô đến nơi đó.
Diệp Linh ngồi xe của Diệp Trạm, dường như hai người có việc cần phải bàn.
Trợ lý và vệ sĩ của Diệp Linh cùng với nhân viên của Diệp Trạm chạy thành một đoàn xe nhỏ. Họ chạy theo khoảng cách vừa phải, luôn bảo vệ xe của hai anh em Diệp Linh ở giữa. Cả xe lẫn người đi cùng đều rất kín đáo, không gây ra bất kỳ sự chú ý nào.
Ôn Chủy Vũ ngồi trên xe ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài, tâm trạng có chút nặng nề.
Cô biết Diệp Trạm sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến đây một chuyến. Nếu dựa theo bối cảnh của gia đình hai bên, cô và Diệp Linh không được tính là môn đăng hộ đối, mà cô cũng chẳng thể hỗ trợ gì cho anh em nàng ta. Chuyện Diệp Linh thích cô rất có thể đã gây ra ảnh hưởng không nhỏ đối với hai anh em họ.
Diệp Trạm sẽ đồng ý cho Diệp Linh tiếp tục như vậy không? Hay anh ta sẽ ngăn cản? Ngăn cản thế nào, can thiệp ra sao, sẽ làm ra những chuyện gì? Tất cả đều khó nói trước.
Diệp Linh cũng không phải là người dễ dàng thỏa hiệp. Liệu nàng ta có vì chuyện này mà mâu thuẫn với Diệp Trạm hay không? Chuyện này cũng rất khó đoán.
Ôn Chủy Vũ hi vọng Diệp Trạm có thể thuyết phục được Diệp Linh, thuận lợi dẫn nàng ta trở về, giải quyết chuyện này trong êm đẹp. Từ đây về sau, cô và Diệp Linh đường ai nấy đi, mỗi người một ngã, hai bên không còn nợ nần gì nhau. Đó mới là điều tốt nhất.
Bữa tối diễn ra trong bầu không khí tốt đẹp, vượt xa những gì mà Ôn Chủy Vũ mong đợi.
Tâm trạng của Diệp Linh rất tốt. Diệp Trạm cũng không có thể hiện sự bất mãn nào, dáng vẻ trông vô cùng nhã nhặn. Chủ đề tán gẫu trong bữa ăn đều là về việc nhà. Thành thật mà nói, phần lớn thời gian hai anh em họ đều chỉ bàn về món ăn. Nhìn từ bên ngoài, chuyến đi này chỉ đơn giản là anh trai đến thăm em gái, sau đó cùng nhau ăn một bữa cơm gia đình.
Ôn Chủy Vũ nhạy bén nhận ra được, Diệp Trạm không hề hỏi tới cô hay gia đình cô lấy một câu.
Ngay cả các cô, các thím trong nhà khi biết con cháu mình có cảm tình với ai đó bên ngoài, họ cũng sẽ hỏi xem người đó là người như thế nào, nhà có mấy căn, xe có mấy chiếc. Vài người còn tra khảo đến tổ tông ba đời mới chịu buông tha.
Nhưng mà Diệp Trạm lại không hỏi câu nào.
Không hỏi tức là có khả năng anh ta không để tâm, không lưu ý tới. Nhưng Diệp Trạm đã tự mình đến đây, cho thấy anh ta rất quan trọng chuyện này. Như vậy, khả năng lớn nhất chính là anh ta đã từng điều tra tìm hiểu hoàn cảnh gia đình cô trước đó, cho nên mới không cần hỏi lại.
Việc gặp mặt rồi tiện thể hỏi han vài câu cùng với việc đã cho người điều tra từ trước khác hoàn toàn so với chuyện cố ý đến gặp sau khi sắp xếp người dò la từ lâu.
Ôn Chủy Vũ không khỏi nghi ngờ, có phải chuyện Diệp Linh thích cô đã gây ảnh hưởng rất lớn đến Diệp Trạm, nên mới khiến anh ta coi trọng chuyện này đến vậy?
Có điều đây chỉ là suy đoán của riêng cô. Hơn nữa, trong chuyện này cô lại không nắm được bất kỳ quyền chủ động nào.
Ăn tối xong, cả ba người tạm biệt nhau ở trước cửa nhà hàng. Ôn Chủy Vũ cho xe chạy thẳng về nhà.
Lúc cô đến nơi, trời đã hơn tám giờ tối. Tôn Uyển tan làm từ lâu, còn Ôn lão tiên sinh và Triển Trình thì vẫn chưa trở về. Sau khi về phòng đánh răng rửa mặt xong, Ôn Chủy Vũ bèn lấy máy tính xách tay từ trong túi ra. Cô ngồi trước bàn, chuẩn bị đọc ít tài liệu và sạc máy.
Trên bàn làm việc đặt một cặp tò he xấu xí do chính tay Diệp Linh nặn cho cô. Hai con tò he tay trong tay, đứng cạnh nhau. Con có mái tóc dài hơi xoăn mang khuôn mặt rạng rỡ với nụ cười chiếm gần nửa khuôn mặt, trông nó hình như rất vui.
Nụ cười đó khiến Ôn Chủy Vũ nhớ tới khuôn mặt tươi cười của Diệp Linh.
Cô không biết vì để theo đuổi mình, Diệp Linh đang chịu áp lực to lớn nào hay không. Cũng không rõ việc Diệp Linh nảy sinh tình cảm với cô liệu có gây ảnh hưởng gì đến nàng?
Cô chỉ biết rằng Diệp Linh người này rất kiên định, chuyện nàng ta đã quyết thì rất khó thay đổi.
"Chủy Vũ hiểu tôi."
Trong đầu cô lại hiện lên câu nói của Diệp Linh. Nhớ tới lời bình của nàng ta khi xem bức Hoàng Chiến Thương Thiên Đồ, Ôn Chủy Vũ không mong Diệp Linh sẽ lại lựa chọn con đường giống như hoàng điểu.
Đằng sau sự huy hoàng oanh liệt là máu chảy đầm đìa. Sau ánh lửa rực rỡ chói lòa là tro tàn nguội lạnh.
Ôn Chủy Vũ nhận thức được chính mình đã suy nghĩ quá nhiều về chuyện của Diệp Linh. Cô không mong Diệp Linh động lòng với mình, cũng không muốn nàng ta vì cô mà làm những điều như thế, dù sao hậu quả cũng là do Diệp Linh tự mình gánh lấy.
Nhưng cô nào phải cỏ cây. Diệp Linh thích cô, thành tâm đối xử với cô như vậy, làm sao cô có thể không động lòng? Sao có thể dửng dưng cho được?
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Chủy Vũ đến phòng tranh như thường lệ nhưng lại không thấy Diệp Linh đâu.
Cả buổi sáng nàng ta đều không xuất hiện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!