Cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Có lẽ nhờ cơn mưa xối xả ban chiều gột rửa, nên bầu trời đêm nay vô cùng trong trẻo. Trên nền trời là những vệt sao dày đặc, trăng lưỡi liềm cong cong ẩn sau những đám mây đủ hình đủ dạng. Khung cảnh ấy đẹp tựa một thiếu nữ thần bí đến từ phương xa, khoác lên người tấm lụa để che giấu dung nhan, chỉ lộ ra dáng hình uyển chuyển đầy mê hoặc.
Gió nhẹ hiu hiu mang theo hơi mát sau cơn mưa đêm hè, hòa vào cảnh đêm, phảng phất đâu đó một mùi không khí khác biệt.
Đó là hương vị của sự dịu dàng len lỏi trong không gian tĩnh mịch.
Cô và Diệp Linh đều không phải là người thích nói nhiều. Cho dù là tiệc sinh nhật nhưng hai người vẫn cứ im lặng dùng bữa, thi thoảng mới khẽ chạm ly một cái. Tuy cả hai không nói câu nào nhưng Ôn Chủy Vũ vẫn có thể nhận ra tâm trạng Diệp Linh đang rất tốt. Ánh mắt của nàng ta luôn mang theo ý cười, mày ngài quyến rũ đến chói mắt.
Ôn Chủy Vũ không ngờ Diệp Linh cũng có thể dịu dàng đến vậy. Chắc có lẽ do Diệp Linh đang vui, cơ thể hoàn toàn thả lỏng nên mới như thế.
Là khách mời duy nhất của bữa tiệc, Ôn Chủy Vũ cho rằng bản phải cùng Diệp Linh đón một buổi sinh nhật vui vẻ.
Tửu lượng của cô không quá tốt. Hai người uống hết một bình rượu vang thì cũng đã ngà ngà. Trước khi đến đây cô đã dùng bữa với cụ Ôn Nho, giờ lại phải ăn cơm cùng Diệp Linh, khiến cho bụng có chút no căng. Nhưng hiện tại vẫn còn một cái bánh sinh nhật đang đợi cô và Diệp Linh giải quyết, xem kích thước bên ngoài, có lẽ cũng không nhỏ.
Ôn Chủy Vũ tựa lưng vào ghế, bất lực xoa bụng nói: "Có hơi no."
Diệp Linh nhìn Ôn Chủy Vũ, cười nói: "Chỗ này cách bờ hồ không xa, hay là chúng ta qua đó tản bộ một lát cho đỡ đầy bụng, rồi về cắt bánh kem sau."
Nàng ta lại bổ sung thêm một câu: "Hoặc mang bánh ra chỗ bờ hồ ăn cũng được."
Hôm nay là sinh nhật của Diệp Linh nên nàng ta có quyền quyết định, Ôn Chủy Vũ cô không có ý kiến.
Diệp Linh đứng dậy, cẩn thận cầm bánh kem lên, nói với Ôn Chủy Vũ: "Đi thôi!"
Mắt thấy chân Ôn Chủy Vũ mang giày cao gót, Diệp Linh bèn hỏi: "Có thể đi được không?"
Ôn Chủy Vũ ra dấu "OK" rồi cùng Diệp Linh xuống lầu. Cô để ý thấy Diệp Linh đưa hết đồ đạc cá nhân cho trợ lý, nhưng lại cầm chặt bánh kem ở trong tay, hoàn toàn không có ý muốn đưa cho người khác cầm hộ. Ôn Chủy Vũ nghĩ thầm, nếu tối nay có ai đó cản nàng ta ăn bánh, liệu Diệp Linh sẽ tức giận đến mức muốn ăn cả người ta luôn không?
Những chỗ gần nước, gần hồ lúc nào cũng đầy muỗi.
Văn phòng của Ôn Chủy Vũ thường hay có muỗi nên cô luôn để sẵn nhang muỗi trong phòng, hơn nữa cô cũng thường chuẩn bị sẵn kem chống muỗi trong túi xách. Cô nhờ Văn Tịnh lấy kem chống muỗi trong túi xách ra đưa mình, sau khi xịt chống muỗi xong, hai người các cô mới bắt đầu đi về hướng hồ.
Nơi này gần hồ nhưng cũng không phải là rất gần, nếu lái xe thì cũng phải mất hơn vài phút.
Chưa đến chín giờ nên ven hồ còn rất náo nhiệt. Những chỗ có băng ghế, đèn đường hoặc bên dưới biển quảng cáo hầu như đều có người.
Các bãi trống đều bị các bà cô mặc đồng phục, tay cầm quạt hoặc đủ thứ đạo cụ múa quảng trường khác chiếm trụ.
Những nơi có ghế ngồi như hành lang, đình nghỉ mát là địa bàn của các nghệ sĩ đường phố. Đàn nhị, sáo trúc, kèn saxophone cùng nhau hòa tấu, mỗi người một tông. Cạnh bên còn có một người thổi kèn trumpet, âm thanh vang lên như quỷ khóc thần gào, lấn át tất cả những tiếng nhạc cụ còn lại.
Trong đình nghỉ mát bên cạnh vườn liễu có một đôi trẻ thoạt nhìn như tình nhân. Cả hai đang uống bia, ăn phá lấu và đồ ngâm cay ngọt. Họ còn dùng hai cái miệng dính đầy dầu mỡ thơm nhau như chốn không người.
Ôn Chủy Vũ đoán rằng Diệp Linh đang muốn tìm chút lãng mạn. Cô lặng lẽ quan sát Diệp Linh, phát hiện dường như nàng ta chẳng chú ý gì tới những ồn ào xung quanh, chỉ thong dong tản bộ.
Ôn Chủy Vũ cười thầm, nghĩ bụng: "Giống như đang tản bộ sau giờ cơm thật."
Nếu Diệp Linh không nắm chặt chiếc bánh trong tay như thế, cô nghĩ sẽ càng giống hơn.
Trong làn gió đêm, những lọn tóc hơi xoăn vì nóng của Diệp Lăng khẽ lay động. Có lẽ vì chất tóc của Diệp Linh rất tốt, cũng có thể là do nàng ta lớn lên quá đỗi xinh đẹp nên khiến cho Ôn Chủy Vũ cảm thấy cơn gió này có vẻ tinh nghịch. Từ góc này nhìn sang, vừa hay cô có thể ngắm trọn sống mũi, bờ môi và hàng mi cong dài của Diệp Linh. Thật ra luận về ngoại hình, Diệp Linh rất phù hợp với tiêu chuẩn thẩm mỹ hiện nay.
Có rất nhiều người làm phẫu thuật nâng mũi, gọt cằm, nâng hạ gò má, nhưng dù ca phẫu thuật có thành công đến đâu cũng chưa chắc có thể sánh được với Diệp Linh.
Dáng người đã đẹp nay lại rũ bỏ bộ đồ công sở thường nhật, khoác lên người chiếc áo sơ mi rộng rãi, hở cổ, càng làm toát lên vẻ quyến rũ mà ngày thường không có. Ở nơi cổ áo được nới rộng, xương quai xanh lộ ra như thể một khối ngọc được chạm khắc tinh xảo. Trên cổ là một sợi dây chuyền mảnh mai, mặt dây đính vài hạt kim cương nhỏ, vừa vặn rơi vào nơi hõm cổ.
Có hơi gợi cảm.
Diệp Linh đột nhiên ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Ôn Chủy Vũ. Nàng ta mỉm cười hỏi: "Chủy Vũ đang lén nhìn tôi sao?"
"..."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!