Ôn Chủy Vũ về đến phòng tranh thì đã đến giờ tan làm, cô đành lái xe về nhà ăn cơm với ông nội.
Ôn Chủy Vũ thiếu ngủ nghiêm trọng, buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, cả người mệt mỏi, muốn giấu cũng không giấu được.
Ôn Nho hỏi cô: "Sao lại tiều tụy thế này?"
Ôn Chủy Vũ không dám dẻo miệng trước mặt Ôn Nho, lại không muốn ông cụ lo lắng nên chỉ có thể lựa lời mà nói: "Tối qua con ngủ không ngon, vốn nghĩ hôm nay có thể đến phòng tranh ngủ bù một giấc, kết quả lại bị Diệp Linh mời đến Tế Cổ Trai thẩm định tranh giúp cô ta."
Cô uể oải dựa vào ghế sô pha, mệt mỏi xoa trán: "Cô ta mua tranh ở Tế Cổ Trai không được. Con thấy Diệp Linh sốt ruột nên dắt cổ đến tìm chú Chu Cát."
"Sao lại không ngủ được? Vẫn chưa quen giường bên đó sao?"
"Con nằm mơ thấy người ta đốt hết tranh của con."
Thấy dáng vẻ của ông nội như còn muốn hỏi thêm gì đó, cô vội vàng tiếp lời: "Con mơ thấy một góc tường, vốn chỉ là tường gạch mà thôi, không hiểu sao lại biến thành một bức tường khảm đầy xác người. Cả đám xác chết bò từ trong tường ra hóa thành ngọn lửa thiêu rụi tranh của con." Cô im lặng vài giây rồi bổ sung thêm một câu: "Gần đây con không có thời gian, nếu không thì đã có thể vẽ thêm một bức Thi Tường Viêm Ngục Đồ."
Cụ Ôn không hỏi thêm gì nữa, ông đứng dậy bảo: "Đi ăn cơm thôi."
Ôn Chủy Vũ ăn tối xong thì lên lầu nghỉ ngơi. Cô đi đánh răng rửa mặt, sau đó gọi điện báo với Ôn Lê rằng hôm nay cô về nhà ngủ, hai ngày nữa sẽ quay lại. Cô nghĩ ngợi một hồi rồi mới mở lời: "Lê Lê này! Nhờ chị dẫn theo em ra ngoài nhiều như vậy, cuối cùng em cũng đã hiểu được một chút rồi. Đợi đến khi em về, chúng ta tìm thời gian nói chuyện nhé?"
"Được rồi. Em đi ngủ trước đi."
"Ngủ ngon." Cô chúc xong liền cúp máy.
Ôn Chủy Vũ no bụng đánh một giấc.
Sáng ngày hôm sau.
Tôn Uyển đang lui cui dưới bếp nấu bữa sáng, Triển Trình rửa xe ở sân sau, còn Ôn lão tiên sinh thì đang luyện thái cực ở trong sân vườn.
Mấy ngày nay, Ôn Chủy Vũ đã quen uống cà phê do Ôn Lê pha vào mỗi buổi sáng. Cô tự đi pha cho mình một tách cà phê, ngồi trên ghế đôn nhỏ ở trong sân, vừa uống cà phê vừa nhìn cụ Ôn múa thái cực quyền.
Sân tuy không rộng nhưng vật dụng trang trí ở bên trong đều rất tinh xảo. Trên ao nước nhỏ có bắc một chiếc cầu vòm be bé độ chừng dài hơn một mét, cụ Ôn Nho đang đứng ở trên đó luyện quyền.
Chỗ đứng không lớn nhưng ông di chuyển rất bài bản, tự nhiên bước qua bước lại trên mặt cầu như không có trở ngại gì.
Thái cực gồm ba nhánh: Văn, võ và nghệ. Hiện tại phần lớn các bài tập dưỡng sinh, rèn luyện thân thể được lưu truyền rộng rãi đều thuộc Văn thái cực. Nghệ thái cực lại có tính thẩm mỹ cao hơn, được xem như là một loại hình biểu diễn. Khi còn nhỏ, gia cảnh của Ôn lão tiên sinh cũng khá tốt, lại gặp thời loạn chiến nên cha mẹ đã mời một võ sư về dạy ông học chút võ phòng thân. Những thứ ông học được chủ yếu là kỹ thuật chiến đấu của Võ thái cực.
Ôn Nho học quyền cước chỉ để phòng thân và rèn luyện gân cốt, không có ý muốn trở thành võ sư. Những năm này ông đều luyện nó như một ngón quyền dưỡng sinh.
Còn về chuyện ông có thật sự biết võ hay không, Ôn Chủy Vũ cảm thấy chỉ cần nhìn việc ông đi đâu cũng luôn có vệ sĩ kiêm tài xế theo cùng là rõ.
Lúc nhỏ, cô đã từng theo cụ Ôn học một bài quyền nhưng chỉ học được một động tác đẹp mắt. Cô học chưa được bao lâu thì phải chuyển sang luyện đẩy tay với ông. Ôn Chủy Vũ bị ông nội nhẹ nhàng đẩy ngã xuống đất, đau đến mức khóc la oai oái. Từ đó về sau, cô không luyện quyền với Ôn lão tiên sinh nữa.
Trong nhà không có tiền, ba cô đã trốn sang chỗ cô hai. Hiện tại mỗi ngày Ôn Chủy Vũ đều phải ra ngoài làm việc kiếm tiền, không thể trải qua ngày tháng nhàn hạ, tùy ý như trước. Chỉ là nhà này vẫn còn có cô và ông nội, gia đình của cô vẫn còn ở đây. Điều này khiến Ôn Chủy Vũ cảm thấy chỉ cần có thể bảo vệ được mái ấm này, có thể ở bên ông nội thì dù có khó khăn, vất vả đến đâu cô cũng chịu được. Đời người ai cũng đều phải trải qua mưa gió gập ghềnh, nhiều khi không thể chu toàn được mọi thứ.
Nếu có thể cố gắng vì mong cầu của bản thân, bảo vệ những gì mình trân quý thì cuộc sống này thật đáng giá.
Ôn Nho luyện quyền xong, Ôn Chủy Vũ mang khăn ra cho ông lau mồ hôi.
Cụ Ôn thấy cháu gái sau khi ngủ một giấc đã khôi phục tinh thần được ít nhiều, sắc mặt cũng trở nên tươi tắn hơn, bèn cảm thấy yên tâm. Ông lau mồ hôi xong thì treo khăn lông lên giá, bắt chuyện với Ôn Chủy Vũ: "Phòng tranh vẫn kinh doanh thuận lợi chứ?"
"Cũng coi như thuận lợi. Chị Lê Lê cảm thấy phòng tranh này phát triển khá tốt, có thể mở rộng kinh doanh nhưng con không chắc lắm, vẫn còn đang cân nhắc."
"Ôi, những việc không chắc chắn thì cứ từ từ suy nghĩ. Có khi, nhất động không bằng bất động."
Ôn Chủy Vũ cảm thấy ông nội nói cũng có lý, nhưng Ôn Lê lại làm việc theo nguyên tắc riêng của chị ấy. Với Ôn Lê, trên đời này không có chuyện kinh doanh chỉ sinh lời không sinh lỗ, không gì là an toàn tuyệt đối, chỉ cần nắm chắc khả năng thành công trên năm mươi phần trăm là có thể thực hiện.
Ôn Chủy Vũ ở lại ăn sáng với Ôn Nho, cô cũng nói ra suy nghĩ của mình về chuyện làm ăn của phòng tranh, muốn lắng nghe ý kiến của ông cụ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!