Đối với lời mời xem tranh của Diệp Linh, Ôn Chủy Vũ không lập tức đồng ý. Cô hỏi: "Hiện tại giám đốc Diệp có tiện gặp tôi không? Tôi muốn nắm rõ tình hình."
"Được chứ. Em có ở phòng tranh không?"
"Có."
"Vậy tôi qua đón em, khoảng ba mươi phút nữa sẽ đến."
"Được. Lát nữa gặp."
Cô cúp điện thoại, đứng dậy đi đánh răng. Ôn Chủy Vũ chọn ra một món trang sức thanh lịch rồi tự pha cho mình một tách cà phê.
Diệp Linh cho xe chạy đến dưới lầu, sau đó gọi cho Ôn Chủy Vũ.
Ôn Chủy Vũ xách theo túi đi xuống, cô vừa lên xe thì lập tức hỏi Diệp Linh: "Gấp lắm sao?"
"Phải, sáu giờ chiều nay tôi có chuyến bay về lại Bắc Kinh. Vốn dĩ ban đầu muốn mời Lý lão tiên sinh ở ngõ Thanh Thủy đến giúp tôi giám định nhưng lúc nãy nhận được điện thoại của vợ ông ấy, bà báo sáng nay đột nhiên ông thấy trong người không khỏe nên đã đưa đến bệnh viện rồi, vừa sắp xếp nhập viện."
Nàng ta cười nói: "Những người tinh thông về thư pháp và hội họa cổ mà tôi có thể liên hệ, gần đây nhất chỉ có em và Ôn lão tiên sinh."
"Là tranh gì vậy? Giám đốc Diệp muốn mua tặng ai?"
"Là bạn thân của ông nội tôi. Năm ngoái khi ông tôi qua đời, tôi và anh trai phải gặp nhiều khó khăn, cũng may là nhờ ông ấy chiếu cố nên anh em chúng tôi mới được bình an vô sự. Lần này trở về, chủ yếu là muốn chúc thọ cho ông ấy. Tranh chúng ta chuẩn bị đi xem là bức Chương Viên Đồ của Dịch Nguyên Cát."
Ôn Chũy Vũ khẽ gật gù.
Dịch Nguyên Cát
- họa sĩ vẽ công bút lừng lẫy thời Bắc Tống, là người rất có thiên phú hội họa, có thể nói ông là một nhân tài toàn diện. Cả đời Dịch Nguyên Cát phần lớn đều dành thời gian vẽ hoa điểu, thảo trùng, quả cùng rau củ, hổ, lang, miêu, khuyển nhưng nổi tiếng nhất chính là tranh vẽ vượn. Dịch Nguyên Cát được xem là họa sĩ vẽ khỉ nổi tiếng nhất Trung Quốc.
Năm ấy khi Tống Anh Tông xây dựng cung điện đã triệu ông vào cung vẽ bình phong hoa điểu, sau này ông lại được tiến cung vẽ Bách Viên Đồ. Đáng tiếc tranh chưa vẽ xong, người đã phải chết thảm trong cung. Đến nay vẫn còn nhiều ý kiến trái chiều xung quanh cái chết của Dịch Nguyên Cát.
"Người bán tranh có lai lịch thế nào?"
"Người liên hệ với tôi là Từ Hướng Lĩnh của Tế Cổ Trai."
Ôn Chủy Vũ nghe Diệp Linh nói xong chỉ biết mở to mắt, xoay qua nhìn nàng ta.
Diệp Linh thấy cô khác thường bèn hỏi: "Có vấn đề?"
Ôn Chủy vũ không chút biểu cảm đáp: "Không có."
Diệp Linh nghĩ bụng: "Không có mới lạ." Nhưng nàng ta vẫn nói với cô: "Chủy Vũ có gì xin cứ nói, đừng ngại nói thẳng."
Ôn Chủy Vũ không tiện nói cho Diệp Linh biết rằng kỹ thuật làm đồ giả của Tế Cổ Trai sớm đã đạt tới mức thượng thừa, không phân được thật giả. Đồ cổ do nơi này bán ra, ngàn vạn lần phải chú ý cẩn thận.
Ôn Chủy Vũ không nói, Diệp Linh cũng có thể đoán được. Trong ngành đồ cổ, thứ khiến người ta cảnh giác thì cũng chỉ có bấy nhiêu đó. Nhìn phản ứng của Ôn Chủy Vũ, Diệp Linh nhận ra cô khá am hiểu về Tế Cổ Trai.
Khoảng thời gian này Ôn Chủy Vũ tất bật suốt ngày, Diệp Linh cũng có công việc riêng, nên đã rất lâu rồi nàng chưa có dịp ngồi gần Ôn Chủy Vũ như thế này. Từ lúc Ôn Chủy Vũ lên xe, Diệp Linh nhận ra cô đã ốm đi nhiều, vòng eo mảnh khảnh tưởng chỉ còn một nắm tay, cằm nhọn thon gầy, trên mặt tìm không ra tí thịt nào. Lần đầu tiên trông thấy Ôn Chủy Vũ, mặc dù Ôn tiểu thư trước mặt nàng gầy yếu, mảnh mai nhưng lúc ấy vẫn toát lên vẽ kiều diễm như châu tròn ngọc sáng.
Hiện tại Ôn Chủy Vũ khoác lên mình bộ quần áo công sở, tuy hoạt bát hơn đôi phần nhưng dáng vẻ mỏng manh cộng thêm làn da trong suốt càng làm nổi bật thêm sự yếu ớt của cơ thể. Diệp Linh lo lắng nếu Ôn Chủy Vũ còn tiếp tục gầy đi như thế, chỉ cần một cái nắm nhẹ cũng đủ khiến cô vỡ ra như một món đồ sứ.
Ôn Chủy Vũ mất ngủ cả đêm, trong xe yên tĩnh nên chưa được bao lâu cơn buồn ngủ lại ập tới. Cô nghĩ còn một đoạn đường dài từ đây đến Tế Cổ Trai, bèn nhắm mắt dưỡng thần, bất giác ngủ quên từ lúc nào.
Diệp Linh thấy Ôn Chủy Vũ tựa đầu lên gối xe ngủ say, bèn lấy ra một chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng đắp lên người Ôn Chủy Vũ.
Trong cơn mơ màng, Ôn Chủy Vũ lại bước vào hội quán kia.
Ánh đèn mập mờ, lối đi dài hun hút, hai bên hành lang là các gian phòng được trang trí lộng lẫy. Ở mỗi cửa phòng đều có nhân viên phục vụ ăn mặc gọn gàng, đang đứng nghiêm chờ khách. Bỗng hai bên tường bị xoắn lại thành một khối, lộ ra vô số xác chết bị khảm ở bên trong. Những xác chết đó bị dính chặt với nhau, họ ngẩng đầu lên la hét, đưa tay ra tóm lấy những người đang đi trên hành lang. Trong phòng bao lẫn hàng lang, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!