Phạm Phong nhìn phản ứng của sư muội mình thì biết người nhà của Ôn Chủy Vũ không nói với cô nên không tiện nói thêm gì, chỉ mở miệng thốt ra một câu mơ hồ: "Nữ nhân đó không phải người dễ đối phó."
Ôn Chủy Vũ khẽ gật đầu đồng ý: "Đã thấy qua." Nhìn thái độ này của Phạm Phong, cô lờ mờ cảm giác được Diệp Linh có điểm bất thường, hỏi: "Diệp Linh có chuyện gì đúng không?" Lại nghĩ tới Diệp Linh có chuyện gì cũng đâu liên quan đến cô? Cho dù Diệp Linh có lừa thì tranh của cô, nhà của gia đình cô đều bán cho người ta rồi, giao dịch đã hoàn thành, ước chừng sau này sẽ không còn tiếp xúc nữa.
Phạm Phong không nhiều lời, chỉ dặn lại một câu: "Nếu qua lại với cô ta, phải cẩn thận một chút."
Ôn Chủy Vũ nghĩ chắc danh tiếng của Diệp Linh ở bên ngoài không tốt lắm, nhưng như vậy, khó tránh khỏi có vướng mắc nhân tình.
Thế gian, nợ tiền dễ trả, dù thiếu nhiều tiền, ít ra cũng có một con số rõ ràng, chẳng qua tính thêm chút lãi rồi từ từ trả, có một ngày cũng trả sạch hết.
Nhưng nợ nhân tình lại thường khó đo đếm.
Cô vẽ, là xuất phát từ hứng thú và sở thích, là gởi gắm tinh thần, là dựa vào những gì bản thân góp nhặt được, tự mình tán thưởng.
Sư huynh cô vẽ, truy cầu danh lợi, đường anh đi là con đường kinh doanh.
Không nói ai cao quý hơn ai, ai tốt đẹp hơn ai, mục đích kiếm tìm không giống nhau, thì sẽ đi trên hai con đường khác nhau, họp lại rất dễ nảy sinh ra mâu thuẫn.
Cô không muốn có một ngày tình nghĩa giữa hai sư huynh muội cô bị hủy hoại vì chút chuyện này.
Ôn Chủy Vũ có chút mâu thuẫn cùng do dự.
Trước kia cô không thiếu tiền, không cần phải dựa vào việc bán tranh kiếm sống, cho nên mới có thể giữ mấy bức tranh ấy cho riêng mình thưởng thức.
Hiện tại dùng tài khoản tiết kiệm của cô mua một chiếc xe điện cũng không đủ, còn trả không nổi lương của chú Triển Trình và dì Tôn.
Cô ba đối xử tốt với cô, tình nguyện giúp cô, nuôi cô nhưng nếu cứ để cho cô ba mãi nuôi cô như vậy, ngay cả bản thân Ôn Chủy Vũ cũng tự xem mình không ra gì.
Cô muốn nuôi cả gia đình thì trước tiên phải học cách kiếm tiền, sở trường duy nhất của cô chính là vẽ, ngoài ra bà nội còn dạy cho cô học vài loại nhạc cụ.
Trong vài loại ấy, cô chơi đàn tranh tương đối tốt, khổ nỗi nếu kiếm tiền bằng cách dạy người ta học đánh đàn, dám chừng số tiền kiếm được còn không đủ cho cô trả tiền lương cho vị trí vệ sĩ toàn thời gian kiêm luôn lái xe của chú Triển.
Nếu cô muốn dựa vào việc vẽ tranh để kiếm tiền, thì buộc phải bán tranh, muốn bán tranh được giá cao, không tránh khỏi phải tiến hành kinh doanh, tuyên truyền,...! Bản thân cô là một họa sĩ, phải ra ngoài giao thiệp, xã giao với đủ loại người.
Trước không nói đến lúc giao tiếp cá nhân sẽ gặp phải dạng người khó chung đụng hay không, nếu cô bận xã giao, sao còn thời gian để vẽ?
Cô rất rõ, muốn vùi đầu chuyên tâm vẽ tranh giống như trước đây, phớt lờ đi cuộc sống ngày thường là chuyện không có khả năng, nhưng giữa việc vẽ và sống, cô phải cân nhắc sao cho phù hợp.
Chuyện này, cô vẫn chưa nghĩ xong.
Hơn một tháng tiếp theo, Ôn Chủy Vũ liên tục nhận được rất nhiều thư mời và hợp đồng, ngoài trừ ý muốn giúp đỡ đến từ chỗ ông chủ của nội cô, sư phụ cùng các sư huynh muội ra thì vẫn còn có vài chỗ muốn chiêu nạp cô đến đánh bóng tên tuổi, cũng có vài người cảm thấy gia đình cô nghèo khổ túng quẫn, có thể lợi dụng, liền có ý quá phận, mượn danh nghĩa mời cô sang vẽ để treo đầu dê bán thịt chó.
Phượng hoàng gãy cánh không bằng gà.
Nơi đây có đủ loại người, khoảng thời gian bán của bán nhà cô đã gặp qua không ít, chẳng thấy bất ngờ mấy.
Chuyện khiến Ôn Chủy Vũ cảm thấy không ngờ nhất chính là người cô luôn tưởng rằng về sau sẽ không còn quan hệ gì nữa như Diệp Linh lại cho người gửi bái thiếp(1) đến.
Ôn Chủy Vũ nghe Tôn Uyển nói Diệp Linh sai người mang bái thiếp tới thì lặng người mất vài giây.
Bây giờ người muốn đến nhà thăm viếng đều gọi điện thoại liên hệ trước, hẹn xong mới tới, vậy mà lại có người vẫn gửi bái thiếp?
Cô sững sờ nhận lấy bái thiếp trong tay dì Tôn, sau khi mở ra, va vào mắt là hàng chữ bút máy viết tay thanh tú chỉnh tề, chữ thư pháp viết bằng bút đầu cứng, là Khải thư(2).
Từ bút tích có thể thấy nét phẩy, nét mác được kéo dài mảnh, hơi hất, lộ ra vài phần phóng khoáng, nhưng khi gập góc lại rõ ràng sắc sảo, mà bút lực thấu giấy, vô cùng khỏe khoắn, mang đến cảm giác mạnh mẽ cứng cáp.
Nét chữ nết người.
Ôn Chủy Vũ nhìn thấy chữ của Diệp Linh, nhớ tới ngày hôm đó nàng ta ngồi lì một chỗ ở nhà cô chẳng chịu đi, uống hết tách trà này đến tách trà khác, cứ phải dây dưa đến khi cô đồng ý bán tranh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!