Ôn Lê nhắn những lời đó khiến cho Diệp Linh có chút bất ngờ, đến khi nàng ta hiểu ra thì không nhịn được mà mỉm cười. Chuyện xuất gia so với comeout càng khiến người ta khó lòng chấp nhận hơn. Không ngờ Ôn Chủy Vũ lại nói với Ôn Lê rằng mình muốn đi tu, Ôn Lê làm sao có thể tiếp tục bênh vực em gái thêm nữa? Chuyện này tuyệt đối không được thương lượng. Ôn Lê gửi tin cho Diệp Linh chính là muốn nàng ta giải quyết chuyện này, nàng phải cảm ơn Ôn Lê vì đã cho mình một cơ hội thể hiện.
Diệp Linh suy nghĩ một hồi mới cầm điện thoại lên nhắn Ôn Lê một câu: "Em ấy sẽ không đâu."
Rất nhanh bên kia đã gửi lại một dấu chấm hỏi.
Diệp Linh không trả lời lại.
Nàng đoán Ôn Chủy Vũ muốn xuất gia vì cho rằng ở chùa sẽ thanh tịnh. Ôn Chủy Vũ thích sự yên tĩnh nhưng cô càng yêu cây bút vẽ của mình hơn. Cô không có tín ngưỡng tôn giáo, tín ngưỡng của cô chính là thế giới bên dưới ngòi bút của mình.
Ôn Chủy Vũ và Diệp Linh nói chuyện không có kết quả, nên chuyện đó được tạm gác sang một bên. Dù cô không thể thuyết phục Diệp Linh từ bỏ, nhưng việc cô có ở cạnh ai hay không lại chẳng phải là chuyện Diệp Linh có thể quyết định được. Giống như Ôn Lê đã nói, chuyện quan trọng nhất ở thời điểm hiện tại chính là phải học cách kiếm tiền.
Buổi chiều Ôn Chủy Vũ nhàn nhã vô sự nên ngồi trong văn phòng đọc tài liệu Ôn Lê gửi qua, sau khi tan làm thì về nhà ăn cơm với Ôn Nho, tiếp đó mới lái xe quay lại nhà của Ôn Lê.
Ôn Lê có nhiều mối quan hệ xã giao nên hiếm khi có ở nhà.
Ôn Chủy Vũ làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật. Ngày thường, trừ khi có chuyện, nếu không đúng năm giờ là cô sẽ tan ca về nhà ăn cơm cùng với ông nội, đến khoảng sáu giờ rưỡi thì chuẩn bị lái xe qua chỗ Ôn Lê. Ôn Chủy Vũ lái xe rất chậm, trên đường cũng mất cả tiếng đồng hồ, đến bảy giờ hơn mới tới nhà chị họ. Sau khi đánh răng rửa mặt, cô sẽ bắt đầu ngồi vào bàn xem tài liệu.
Hôm nào Ôn Lê về sớm thì cô sẽ cùng chị thảo luận một chút chuyện thương trường, nếu Ôn Lê về trễ thì đúng mười một giờ cô sẽ đi ngủ.
Sau khi Ôn Lê nắm được thời gian sinh hoạt của Ôn Chủy Vũ, chị im lặng nửa ngày trời mới than thở: "Nhân viên công chức cũng không có thói quen sinh hoạt đúng giờ như em."
Đối với người đi sớm về khuya như Ôn Lê, Ôn Chủy Vũ không dám kể trước kia khi còn ở nhà với ông nội, cô đã lên giường đi ngủ từ lúc mười giờ tối.
Ôn Lê cảm thấy em họ của mình thật nhàn nhã, ngày thường sống quá đỗi hạnh phúc nên thi thoảng phải đưa Ôn Chủy Vũ ra ngoài giao lưu và bàn chuyện kinh doanh.
Tại các buổi tiệc xã giao mà phần nhiều là những tiệc rượu, Ôn Lê thường chạy khắp nơi để bàn chuyện làm ăn. Có rất nhiều thương vụ đều được quyết định trên bàn tiệc, hoặc khi đàm phán xong phải mời đối tác đi dùng bữa. Làm kinh doanh, tiếp xúc càng nhiều người thì có càng nhiều quan hệ. Nhà ai đón sinh nhật, đính hôn hay mừng thọ Ôn Lê đều phải đến dự. Cơ bản một ngày ba bữa, trừ bữa sáng ra thì những bữa còn lại đều dùng ở các buổi tiệc tùng.
Buổi tối Ôn Lê còn phải ra ngoài tụ tập cùng với bạn bè, thi thoảng ai đó có việc cần nhờ, chị cũng chạy đến giúp đỡ. Đến nỗi việc kinh doanh và quản lý công ty, Ôn Lê phải thuê giám đốc điều hành về thay mình coi sóc hoặc ủy quyền cho đối tác phụ trách giống như phòng tranh của cô và chị hiện tại. Bên cạnh đó còn có một đội ngũ chuyên nghiệp giúp Ôn Lê quản lý đầu tư và tài sản cá nhân, đội ngũ này được chia thành ba bộ phận gồm nhóm cố vấn, quản lý tài vụ và quan hệ công chúng.
Ôn Lê có thể đảm nhận chức giám đốc tài chính cho phòng tranh bé tẹo kia của cô hoàn toàn là nhờ vào quan hệ chị em họ của hai người.
Ôn Chủy Vũ không thích xã giao, không thích tiếp xúc với quá nhiều loại người. Cô không thể làm được như Ôn Lê, không thể thản nhiên sắp xếp đội ngũ PR chăm sóc cho đối phương dưới ánh mắt đầy thèm khát của họ. Các buổi tụ họp cùng tiệc rượu giống như một cái kính chiếu yêu, bởi nó có thể phô bày hết ham muốn cá nhân của loài người. Trên bàn rượu, những lời từ miệng người nói ra lại hoàn toàn trái ngược với ánh mắt cùng biểu cảm trên gương mặt của bọn họ.
Bạn của Ôn Lê chuẩn bị tổ chức tiệc sinh nhật ở một hội quán, gọi cô cùng đi. Ôn Chủy Vũ không chịu nổi sự ồn ào khi mọi người thi nhau uống rượu, bèn viện cớ đi vệ sinh để chạy ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Lúc trở lại, cô không may vào nhầm phòng. Cửa phòng vừa mở ra, Ôn Chủy Vũ lập tức trông thấy một thân hình trắng trẻo, mập mạp, da dẻ nhăn nheo với những sợi lông đen dài đang đè cô gái tiếp rượu nọ lên bàn trà. Bộ phận ghê tởm cùng với dáng vẻ khó coi đều hiện ra ngay trước mắt.
Dạ dày Ôn Chủy Vũ bỗng chốc quặn lên, cô xông vào nhà vệ sinh nôn đến mức sắp nôn ra mật xanh mật vàng.
Sau khi nôn xong, cô suy sụp dựa vào vách ngăn phòng vệ sinh, cả người run rẩy không kiểm soát.
Cô cũng không biết tại sao, chỉ là toàn thân cứ thế phát run.
Ôn Chủy Vũ nghĩ chắc là do nó quá bẩn thỉu. Có một số người, một số nơi nhơ nhuốc như vũng bùn. Cô sợ phải rơi vào bùn lầy.
Cô không có khả năng tùy cơ ứng biến, tiến lui thành thục, bình tĩnh giải quyết mọi chuyện giống như Ôn Lê.
"Tiểu Vũ." Ôn Lê cất tiếng gọi từ bên ngoài.
Ôn Chủy Vũ đoán do Ôn Lê thấy cô đi đã lâu nhưng vẫn chưa trở lại nên bèn đến đây tìm.
"Em ở đây."
"Sao đi lâu vậy?"
Ôn Chủy Vũ không biết nên trả lời chị như thế nào.
"Sao thế?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!