Chương 38: (Vô Đề)

Ôn Chủy Vũ lo lắng Ôn Lê khó chịu. Cô sợ Ôn Lê uống nhiều quá sẽ nôn ra nên ngồi bên cạnh trông chị một lát. Ôn Lê ngủ rất sâu, cô thấy có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì bèn ngáp một cái rồi đi lên lầu.

Buổi sáng Ôn Chủy Vũ thức dậy, đánh răng rửa mặt xong thì đeo túi đựng laptop lên chuẩn bị đi làm. Cô vừa xuống lầu thì đã thấy Ôn Lê ngồi nhàn nhã trên sô pha uống cà phê, quần áo trên người cũng đổi thành trang phục công sở.

Ôn Lê thấy Ôn Chủy Vũ đi xuống bèn quay sang nhìn cô chào: "Sớm vậy."

Ôn Chủy Vũ bước đến ngồi xuống bên cạnh chị.

"Có khó chịu không?"

Ôn Lê cười cười, khẽ lắc đầu: "Không sao đâu."

Ôn Chủy Vũ gật đầu rồi kể: "Tối qua chị uống say quá, có một người phụ nữ họ Trần đưa chị về đây. Chị ta muốn dìu chị lên lầu rồi ngủ lại qua đêm nhưng em không cho, sau đó đã kêu bảo vệ đến thỉnh chị ta đi rồi."

Ôn Lê nhấp một ngụm cà phê rồi nói: "Khách hàng do chị phụ trách có một người vốn là chị em của chị Trần, gia đình họ kinh doanh mảng nhà hàng. Hôm qua người đó mở tiệc rượu ở nhà hàng của chị ta. Đang lúc gặp chuyện không vui nên khi bị họ mời rượu chị có uống nhiều hơn mấy ly. Chị Trần khi đó giật túi, muốn đưa chị đến khách sạn nhưng chị nhớ ở nhà còn có em nên kêu chị ta đưa về nhà."

Ôn Chủy Vũ há hốc miệng sững sờ: "Không phải chị ta muốn nhân lúc chị say..." câu sau còn chưa thốt ra thì đã bị cô nuốt xuống, thật khó nói.

Ôn Lê "ừm hửm" một cái, nói với Ôn Chủy Vũ: "Vậy nên sau này em có ra ngoài xã giao, nhất định phải dẫn theo tài xế."

Ôn Chủy Vũ lặng thinh một hồi rồi mới tiếp lời: "Đáng lẽ hôm qua em nên kêu bảo vệ đánh đuổi chị ta ra ngoài."

Ôn Lê bật cười: "Khờ ghê."

Chị ngừng một chút rồi nói tiếp: "Nhưng nếu em không may gặp phải chuyện giống vậy thì đừng khách sáo với bọn họ. Gia đình mình sẽ chống lưng cho em. Kể cả họ Diệp kia cũng vậy."

"Diệp Linh không phải dạng người như thế."

Dựa vào cách đối nhân xử thế của Diệp Linh, nàng ta sẽ không làm ra loại chuyện bại hoại, đáng xấu hổ như vậy. Diệp Linh người đó ấy à... nàng ta rất thích bày kế công khai, thích thực hiện mọi thứ thật hoàn mỹ. Nàng ta không muốn lưu lại bất kỳ đề tài gì để người đời đàm tiếu, cũng không thích lộ ra chút sơ hở nào.

Ôn Lê nhăn mày, cười cười mà không nói gì. Chị chợt nhớ tới một chuyện, nụ cười trên môi dần biến mất. Ôn Lê thờ ơ nói một câu: "Chuyện kết hôn chị nói hồi đầu năm đã bị hủy rồi."

Ôn Chủy Vũ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn chằm chằm Ôn Lê.

Ôn Lê uống một hơi hết sạch cà phê trong ly rồi chép miệng: "Không phải chuyện quan trọng gì, anh ta thích bướm ong dập dìu, đây là loại người khiến chị gai mắt nhất".

Chị nói xong thì đem cái ly rỗng xuống bếp.

Vậy là đang thất tình sao?

Ôn Chủy Vũ cũng theo Ôn Lê vào phòng bếp.

Ôn Lê rửa ly xong, quay đầu lại thì thấy Ôn Chủy Vũ đang đứng ở sau lưng, trên mặt cô không giấu nổi vẻ lo âu. Chị thấy vậy thì cười bảo: "Thật sự không phải chuyện gì to tát đâu."

Ôn Chủy Vũ không biết nên an ủi chị mình như thế nào.

Ôn Lê lấy khăn giấy lau tay, vừa lau vừa nói: "Đi ăn sáng cùng chị không? Sẵn lát nữa chở chị đi lấy xe luôn."

Ôn Chủy Vũ lấy bằng lái cũng đã được mấy năm, nhưng cô rất ít khi chạy xe. Sau khi ngồi vào ghế lái, cô mới bắt đầu làm quen từng chi tiết bên trong, tiếp đó chầm chậm lái nó ra khỏi ga ra, từ từ nhập làn đường.

Cô hỏi Ôn Lê: "Chị có gấp không?"

"Không vội, em cứ thong thả thôi."

Ôn Chủy Vũ vững vàng tiến vào dòng xe cộ phía trước.

Cô và Ôn Lê tìm một quán ăn sáng, ăn xong thì chở Ôn Lê đi lấy xe, lúc cô đến phòng tranh thì đã hơn mười giờ.

Buổi trưa, Diệp Linh ghé văn phòng của cô dùng bữa giống như mọi khi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!