Chương 37: (Vô Đề)

Sau khi Ôn Lê rời đi, Ôn Chủy Vũ chăm chú xem tài liệu.

Tài liệu rất dài, lại chứa nhiều thông tin cô chưa từng biết tới, vì vậy Ôn Chủy Vũ chỉ có thể từ từ đọc lại.

Thông tin bên trong đại khái được chia thành hai phần, bao gồm mô hình quản trị của công ty khác và phân tích tình huống thực tế.

Mặc dù giữa các công ty và các ngành hàng luôn tồn tại sự khác biệt, mỗi ngành lại có tiêu chuẩn riêng, nhưng công việc quản lý doanh nghiệp và quản trị tài chính đều được đồng bộ bởi quy chế của hệ thống quản lý, ngoài ra chỉ cần sửa đổi chi tiết dựa theo trường hợp của bản thân là có thể áp dụng được. Những việc này cô có thể tìm đến công ty tư vấn hoặc các nhân sự có chuyên môn cao, hoặc cũng có thể xây dựng theo cách riêng tùy vào hoàn cảnh cụ thể.

Có thể lấy phòng tranh của cô để làm ví dụ.

Côn Luân Họa Thất vừa được thành lập cách đây không lâu, quy mô hiện tại vẫn còn nhỏ nên những hệ thống quản lý này chỉ được áp dụng một phần. Những mục như kế hoạch ba năm, năm năm hay dòng vốn hạt giống(1), cô cũng chỉ có thể xem lướt qua. Không cần nói đến kế hoạch của vài ba năm sau, hiện tại nếu cô có thể hiểu được mấy việc trước mắt cũng coi như không tồi. Còn về nguồn vốn dự phòng, dù bây giờ phòng tranh không vướng nợ nhưng vẫn luôn thiếu tiền.

Tất cả tiền của cô đều rót vào phòng tranh, giờ đây phải chuẩn bị vay vốn để mở rộng nên không còn tiền để phòng khi phát sinh chuyện khẩn thiết hay dùng cho lúc khó khăn. Giả sử phòng tranh thật sự gặp phải trở ngại thì số quỹ đầu tư ít ỏi kia cũng không đủ thấm vào đâu. Nhưng nếu áp dụng tốt hệ thống quản lý, chi phí vận hành nội bộ sẽ được giảm bớt rất nhiều, cô cũng có thể thư thả hơn.

[ 1. Vốn hạt giống (): hay seed money/seed capital là thuật ngữ chỉ dòng tiền đến từ cá nhân, tổ chức có liên quan đến việc thành lập quỹ đầu tư. Quỹ này được huy động để phát triển ý tưởng cho một doanh nghiệp hoặc một sản phẩm mới, thường chỉ đủ để trang trải chi phí ban đầu cho đến khi có thể đề xuất ý tưởng kinh doanh cho nhà đầu tư mạo hiểm.]

Ôn Chủy Vũ đã liên hệ với chuyên gia tư vấn quản lý doanh nghiệp, hai bên cũng đã tiến hành thảo luận, cô cảm thấy có thể áp dụng hệ thống này.

Phần tài chính – kinh tế chủ yếu là phân tích tình huống thực tế. Sơn vô thường thế, thủy vô thường hình. Các vấn đề như định vị thị trường, định hướng kinh doanh, tình hình tài chính, cạnh tranh kinh doanh v.v. đều góp phần quyết định tương lai của doanh nghiệp. Mà những vấn đề này chỉ có thể đúc kết thông qua kinh nghiệm. Phải phân tích dự đoán trước, sau đó mới tiến hành thực hiện, còn việc thành hay bại thì chỉ đành thuận theo câu nói "kinh doanh có lỗ thì cũng phải có lời". 

Lúc này, việc cô có thể làm chính là rút kinh nghiệm từ bài học của người đi trước, tránh phải đi đường vòng, tối thiểu hóa tổn thất.

Tình huống được nhóm cố vấn nêu ra đều là các trường hợp gây ảnh hưởng tương đối nghiêm trọng, trong đó họ cũng thu thập thông tin và phân tích trường hợp của ba cô

- là ông Ôn Thời Tập đã phá sản, bỏ trốn ra nước ngoài.

Trước kia cô không biết gì về chuyện kinh doanh, chỉ biết ba của mình có dính líu đến việc tập trung vốn phi pháp, chứng khoán bị thua lỗ lại cộng thêm việc bên đối tác gặp phải biến cố nên dẫn đến phá sản. Nhìn từ góc độ kinh doanh, đó chính là một cuộc chiến tranh giành cổ phần và thị trường chứng khoán kéo dài hơn nửa năm trời. Góp vốn phi pháp, đối tác rút lui, tất cả đều là mặt sau của ván cờ, ngài Ôn Thời Tập thua thế đã là chuyện rõ như ban ngày.

Chuyện này dù có hay không, cùng lắm cũng chỉ khác nhau ở chỗ ngài Ôn Thời Tập sẽ ngã ngựa khó coi hơn bao nhiêu, số tài trong tay ông ta còn được nhiều hay ít mà thôi.

Ôn Chủy Vũ xem đến trường hợp của Ôn Thời Tập, cô lật đi lật lại hết mấy lần.

Thương trường thắng bại khó lường, Ôn Thời Tập kinh doanh thất bại là chuyện rất đỗi bình thường. Hành động ôm tiền bỏ trốn của Ôn Thời Tập làm cô có phần để tâm. Làm ăn thất bại, mắc nợ thì từ từ trả lại, hoặc nhờ người thân giúp đỡ một tay. Ông ta chạy rồi, để lại người cha già hơn bảy mươi tuổi đứng ra thay ông ta dọn dẹp mớ nợ nần hỗn độn.

Tâm trạng của Ôn Chủy vũ có chút không vui, bụng cũng đói rồi. Lúc này cô mới phát hiện thời gian đã qua mười hai giờ đêm tự lúc nào.

Ôn Lê không đến gọi cô, hẳn chị vẫn chưa về nhà. Trễ như vậy rồi mà vẫn chưa về, có lẽ đã ngủ ở bên ngoài rồi.

Cô gấp máy tính lại, đứng dậy ra phòng bếp xem có đồ gì ăn khuya được không.

Cô không biết nấu cơm nên chỉ rửa một ít trái cây mang ra sô pha bên ngoài phòng khách ngồi ăn, tiện thể giải tỏa tâm trạng, thả lỏng thần kinh đang căng thẳng, chuẩn bị lát nữa lên lầu đi ngủ.

Cổng lớn bị mở ra, có xe tiến vào ga ra trong sân.

Ôn Chủy Vũ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường, đã gần một giờ sáng rồi. Cô nghĩ bụng: "Về khuya vậy sao?".

Ôn Chủy Vũ nghe tiếng bước chân dừng lại ở trước cửa phòng khách, cô đứng dậy mở cửa. Cửa vừa mở thì trông thấy một người phụ nữ trẻ độ khoảng ba mươi tuổi đang dìu Ôn Lê, cô ta đang chật vật tìm chìa khóa nằm trong túi xách của chị.

Ôn Lê toàn thân đầy mùi rượu, đi đứng cũng không vững. Chị ngẩng đầu giương cặp mắt say lờ đờ nhìn về phía Ôn Chủy Vũ hỏi: "Muộn vậy rồi mà còn chưa đi ngủ nữa?"

"Ai trễ hơn ai cơ?" Ôn Chủy nghĩ thầm. 

Cô vội vàng cùng người phụ nữ kia đỡ Ôn Lê nằm lên sô pha trong phòng khách. Cô nói: "Chị nằm đây một lát, để em đi nấu canh giải rượu cho chị". Sau đó cô quay sang nhìn người phụ nữ kia, thế nhưng lại phát hiện người đó đang chăm chú đánh giá mình. Thấy người phụ nữ này đã đưa Ôn Lê về đến nhà nhưng chưa có ý định rời đi, cô bèn mời cô ta ngồi nghỉ một lúc, còn mình thì đi pha trà.

Người đó cười nói: "Không vội. Xin hỏi cô đây là? Tôi chưa từng nghe Tiểu Ôn kể ở nhà có người... em ấy luôn nói bản thân sống một mình."

Tuy người này cười rất ôn hòa nhưng cô ta lại mang đến cho Ôn Chủy Vũ một loại cảm giác rất kỳ quái. Hay nói chính xác hơn, ánh mắt của cô ta không đúng, nụ cười trên môi điềm đạm nhưng mắt lại không có ý cười, hơn nữa cách nói chuyện cũng rất lạ. Ôn Chủy Vũ không nói gì, chỉ nhàn nhạt mỉm cười rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.

Ôn Lê kéo lấy tay Ôn Chủy Vũ, chị nhìn vào đồng hồ trên tay rồi nói: "Khuya lắm rồi, đừng làm. Em đi nấu canh giải rượu mắc công chị phải lo cho cái nhà bếp của mình nữa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!