Buổi chiều Ôn Chủy Vũ không trở lại xưởng vẽ mà đến cửa hàng đàn tranh để xem đàn.
Tâm tình của cô không tốt cho lắm. Hay nói đúng hơn là trong lòng đang rối như tơ lại tìm không ra mối gỡ, nên không có tâm trạng. Sự khác lạ của Diệp Linh hôm qua cùng với sự lo lắng của Ôn Lê hôm nay làm cho cô nhận ra việc này đã vô thức phát triển đến mức bản thân cô không thể làm ngơ được nữa.
Từ ngày cụ Mục Yểu đến tìm ông cháu cô để hợp tác mở phòng tranh, cô như đã rơi vào ván cờ của Diệp Linh.
Từng li từng chút, dụm đá thành non.
Lúc này đây, tình cảm Diệp Linh dành cho Ôn Chủy Vũ không biết tự bao giờ đã ảnh hưởng đến việc kinh doanh phòng tranh, khiến cô không thể tiếp tục trốn tránh tình cảm của nàng.
Phòng tranh truyền thống cũng giống như xưởng vẽ gia công, thứ được bán ra là tay nghề tiếng tăm của người sáng lập. Nếu cô lựa chọn theo con đường này đồng nghĩa với việc cô đang mở một tiệm tranh nhỏ, bên trong bày bán đủ thứ tranh ảnh đã được vẽ xong, bên cạnh đó còn nhận thêm tiền hoa hồng từ tác phẩm của họa sĩ khác gửi bán, thi thoảng tham gia vài cuộc triển lãm hay hội thi giao lưu ngành nghề.
Kinh doanh nhỏ lẻ, đơn giản mà nhàn hạ, không có bất kỳ rủi ro nào nhưng tiền kiếm được không nhiều, khó mà duy trì mức sống của gia đình cô hiện tại. Với danh tiếng và tốc độ vẽ tranh của cô hiện giờ, rất có khả năng số tiền ít ỏi mà cô kiếm được không đủ trả tiền lương cho Triển Trình và Tôn Uyển.
Kinh doanh theo mô hình công ty thì lợi nhuận đi đôi với rủi ro, kiếm được nhiều tiền nhưng cũng có thể biến cô trở thành kẻ nợ nần chồng chất chỉ sau một đêm. Là người chân ướt chân ráo mới bước vào thương trường, còn quá nhiều điều cô không hiểu biết. Ôn Chủy Vũ hiện tại vẫn chưa có đủ năng lực mà một người lãnh đạo doanh nghiệp cần có.
Những thứ khác không biết có thể bái sư học hỏi, nhưng làm sao để điều hành công ty, trở thành một bà chủ tốt? Việc này ngoài nghe theo sự chỉ bảo của người thân thì cô chỉ có thể tự mình mày mò.
Diệp Linh sẵn lòng chỉ dạy cho Ôn Chủy Vũ là bởi nàng ta thích cô, lòng có sở cầu cho nên mới chấp nhận đánh đổi, cũng mong nhận được hồi báo.
Cô không muốn chấp nhận tình cảm của Diệp Linh, không muốn phát sinh quan hệ cá nhân với nàng ta, không muốn bên cạnh xuất hiện thêm bất kỳ ràng buộc nào làm xáo trộn cuộc sống của cô hiện tại.
Kể từ dạo khai trương, phòng tranh vốn không hoạt động theo khuôn mẫu truyền thống mà luôn theo mô hình doanh nghiệp, hiện đang là lúc đối mặt với vấn đề đầu tư mở rộng. Ôn Chủy Vũ lựa chọn khuếch trương quy mô tức là chọn con đường có nhiều rủi ro hơn, nhưng cô bây giờ vẫn chưa đủ năng lực để ứng phó với việc mở rộng. Thương trường như chiến trường, người tiến ta lùi.
Nếu cô từ chối sự giúp đỡ của Diệp Linh, quyết định duy trì trạng thái hiện tại mà không chịu phát triển thì sẽ dần suy thoái và bị đào thải ra khỏi ngành.
Giả sử cô bán hết cổ phần, tháo thân rời khỏi, chạy đi tìm cô Ba thì sao?
Bỏ ra nhiều tâm huyết cùng nỗ lực lâu như vậy, cô từ bỏ không đành. Huống hồ việc bán cổ phần cũng không thể giải quyết được vấn đề. Cô phải tự lập kiếm tiền nuôi sống gia đình, không thể ỷ hết mọi chuyện vào người khác, không thể để cô Ba nhọc lòng lo nghĩ, càng không thể khiến ông nội lao tâm khổ tứ vì mình.
Đàn tranh phổ biến nhất hiện nay là loại hai mươi mốt dây, dài một mét sáu mươi ba. Cây đàn của cô là vật hồi môn do bà nội để lại, có mười sáu dây, dài một mét mốt, là cổ tranh vùng Chiết Giang. Cổ tranh kia được chế tác từ gỗ quý, được bảo dưỡng tốt, đàn truyền một trăm năm cũng không bị nứt vỡ hay ẩm mốc, dùng càng nhiều sức căng của dây đàn càng ổn định, âm sắc tuyệt hảo. Đàn này bán đi, muốn mua lại một cây tương tự e là khó.
Nhưng cổ tranh Chiết Giang rất thịnh hành ở vùng này, vì vậy không quá khó để tìm được một cây hàng tranh(1) phổ thông, giá chỉ tầm mười nghìn đến hai mươi nghìn tệ, cũng không mấy đắt đỏ.
[ 1. Hàng tranh (): Tên gọi khác của cổ tranh Chiết Giang, một loại đàn tranh phổ biến ở vùng Chiết Giang và Giang Tô.]
Muốn mua cổ tranh, tốt nhất nên đến các cửa hàng chuyên về đàn tranh. Mặc dù có thể tìm thấy nó ở các cửa hàng nhạc cụ thông thường nhưng những nơi đó chỉ chủ yếu bán dương cầm, ghi
-ta, các loại vĩ cầm to nhỏ đủ cỡ cùng những loại nhạc cụ phổ biến khác. Cổ tranh được bán tương đối ít, đàn cổ tranh Chiết Giang lại còn ít hơn, sự lựa chọn còn lại quả thật không nhiều. Ở các cửa hàng đàn tranh chuyên dụng, ngoài mở lớp dạy đàn, họ còn bán thêm cổ tranh với đầy đủ chủng loại khác nhau.
Hôm nay là thứ Bảy, lại là buổi chiều nên bên trong cửa hàng có rất nhiều bạn nhỏ đến đây học đàn. Kỹ thuật non nớt, tạp nham cùng với giai điệu đứt quãng làm cho Ôn Chủy Vũ nhớ lại khoảng thời gian học đàn lúc nhỏ. Khi ấy, bà nội sợ cô làm hư cây cổ tranh ở nhà nên đến cửa hàng mua cho cô một cây mới. Để khích lệ cháu gái tập luyện, bà còn nói với cô rằng khi nào cô học tới cấp mười sẽ tặng lại cây đàn hồi môn kia cho cô. Bà nội biết rõ cô không đam mê nhạc khí, bảo cô thi đậu chứng chỉ đàn tranh nghiệp dư thật cũng không dễ dàng.
Chỉ là bà nội và cô đều không ngờ có một ngày cô không thể giữ lại cây đàn kia.
Trong lòng cô có chút rối bời, lúc gảy đàn thử âm lại bất giác chơi hết một khúc nhạc. Khúc Tứ Hợp Như Ý dưới ngón đàn của Ôn Chủy Vũ có phần không được như ý.
Lúc bấy giờ trong cửa hàng chỉ có các bạn nhỏ đàn cùng mấy vị phụ huynh đi xem con học đàn, bọn họ đa phần đều không am hiểu âm luật. Có vài người còn dẫn con đến vây xung quanh cô rồi nói với tụi nhỏ: "Con xem chị gái này đàn hay chưa kìa, con cũng phải học chăm chỉ để đàn được như chị ấy, có biết chưa?". Mấy câu này thật khiến cho Ôn Chủy Vũ cảm thấy xấu hổ trước mặt giáo viên dạy đàn.
Sau khi thử qua vài loại cô mới chọn được cây đàn ưng ý mang về nhà.
Lúc phiền muộn, đánh đàn có thể giúp ta thả lỏng tâm tình, xoa dịu ưu tư.
Theo từng hồi rung chuyển của dây đàn, chuyện buồn hóa thành âm thanh bay bổng, trái tim ngổn ngang của cô dần bình tĩnh trở lại, giúp cô tìm được mối gỡ của sợi tơ vò.
Trước mắt Ôn Chủy Vũ hiện tại, rắc rối lớn nhất không phải chuyện Diệp Linh thích cô mà là cô không đủ năng lực kinh doanh phòng tranh.
Thứ gì không biết thì cứ học. Thứ gì không hiểu thì tìm người hỏi.
Cô không tìm Diệp Linh, không có nghĩa là cô không thể tìm đến người khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!