Hai người các cô ăn cơm xong thì quay lại văn phòng.
Cả hai cùng đi lên lầu, lúc sắp tới cửa văn phòng Diệp Linh bèn hỏi: "Đến văn phòng tôi không?"
Ôn Chủy Vũ nhẹ nhàng gật đầu đồng ý: "Được."
Cô về văn phòng riêng ôm theo tài liệu của Ôn Lê cùng với máy tính xách tay đến văn phòng Diệp Linh.
Diệp Linh đã pha sẵn cho cô một tách trà.
Ôn Chủy Vũ cảm ơn rồi bảo: "Tôi xem tài liệu trước, có chỗ nào không hiểu sẽ ghi chú lại, lát nữa sẽ hỏi lại cô." Rồi ngập ngừng hỏi thêm: "Như vậy có phiền giám đốc Diệp quá không? Hay tôi mang về nhà đọc trước, đợi khi nào cô rảnh sẽ đến thỉnh giáo sau."
Diệp Linh cười đáp: "Không phiền đâu, em xem trước đi, xem xong thì gọi tôi." Nàng ta nói xong thì trở về bàn làm việc bật máy tính lên.
Ôn Chủy Vũ nghe ra hình như Diệp Linh có công việc cần phải xử lý nên cũng tập trung xem tài liệu. Trước tiên cô cẩn thận đọc đi đọc lại hai lần, gặp phải những chỗ không hiểu sẽ viết ra, sau đó lên mạng tìm thông tin. Cô nghĩ mình có thể tìm hiểu bằng cách tìm kiếm tài liệu trên mạng, như thế sẽ không phiền tới Diệp Linh nữa.
Văn phòng có thêm Ôn Chủy Vũ làm Diệp Linh khó tập trung vào công việc, chốc chốc nàng ta lại lén nhìn cô.
Đối mặt với Ôn Chủy Vũ, Diệp Linh không cần làm bất cứ điều gì bởi ngắm cô thôi cũng là một loại hưởng thụ. Điều cuốn hút nhất ở Ôn Chủy Vũ chính là vẻ ưu nhã và điềm tĩnh cùng với cảm giác tinh tế từ đầu đến chân kia, giống như một khối ngọc Dương Chi đã được đẽo gọt ngâm bóng, mượt mà trong suốt.
Mỗi khi ngắm nhìn Ôn Chủy Vũ, nàng luôn có cảm giác tâm huyết cả đời của Ôn Nho lão tiên sinh không phải đặt ở chỗ ngôi nhà cổ trị giá hơn trăm triệu tệ kia, cũng không phải ở trên đống đồ cổ cất giấu khắp nhà hay bên trong những tác phẩm mà ông đã vẽ cả đời.
Tất cả đều ở trên người cô cháu gái này.
Ôn Chủy Vũ đọc lại tài liệu thêm lần nữa. Sau khi xem xong, đôi tay trắng sứ thon dài của cô lướt trên bàn phím máy tính, thi thoảng gõ chữ, thi thoảng di chuyển chuột. Cô bận bịu đến mức không buồn ngẩng đầu lên, có đôi lúc nhìn sang tài liệu ở bên cạnh, hình như đang tra thông tin ở trên mạng?
Diệp Linh đứng dậy bước tới rồi cúi người xuống nhìn vào màn hình máy tính của Ôn Chủy Vũ. Nàng ta vô cùng bất ngờ khi thấy cô nương này vậy mà lại lên mạng tìm hiểu quy trình vay vốn của doanh nghiệp. Diệp Linh há hốc miệng sững sờ, nửa ngày sau còn chưa chịu hoàn hồn. Nàng đoán chắc rằng ngoại trừ lần đó Ôn Chủy Vũ thế chấp chiếc vòng để mượn mình bảy triệu ra thì cô nàng chưa từng mượn tiền của bất kỳ ai, ngay cả chuyện vay vốn ngân hàng cũng chưa từng tiếp xúc qua.
Giọng nói của Ôn Chủy Vũ đã kéo Diệp Linh về lại thực tại: "Giám đốc Diệp! Tôi muốn kiểm tra tài liệu này lại trước, nếu có gì không rõ sẽ hỏi cô sau. Bây giờ cũng khá muộn rồi hay là ngày mai tôi lại tới tìm cô? Ngày mai cô có tới văn phòng không?"
Diệp Linh ngồi xuống bên cạnh Ôn Chủy Vũ, nói: "Chính sách vay vốn luôn bị sửa đổi thường xuyên, đôi lúc là do chính phủ điều chỉnh, đôi lúc là do bên phía ngân hàng thay đổi. Hơn nữa hạn mức tiêu chuẩn hay lãi suất cho vay sẽ khác nhau theo từng giai đoạn và từng đối tượng khách hàng khác nhau."
Ôn Chủy Vũ nghe hiểu lời này của Diệp Linh kỳ thực là đang ngầm nói với cô rằng thông tin mà cô tra ở trên mạng không có tính hiệu lực, không phù hợp và cũng không bám sát thực tế.
Cô nhích một chút qua phía bên kia sô pha, nhường lại chỗ ngồi cho Diệp Linh.
Diệp Linh cẩn thận giảng giải cho Ôn Chủy Vũ nghe về quy trình vay, các vấn đề đáng lưu ý cùng với những điểm mấu chốt mà người phụ trách doanh nghiệp cần phải kiểm soát trong suốt quá trình vay vốn.
Nghe Diệp Linh giảng, Ôn Chủy Vũ không hiểu sao lại có chút cảm động. Diệp Linh nói rất chi tiết, đặc biệt là những khâu mà cô cần phải kiểm soát, chỗ nào hay xảy ra sơ suất hoặc dễ bị người ta lợi dụng sơ hở để gài bẫy đều được nàng ta giảng giải cặn kẽ. Bất kể giao tình của hai người nông sâu đến đâu hay cách Diệp Linh đối nhân xử thế ra sao thì mọi chuyện cũng không nên diễn ra như thế này.
Nhưng Diệp Linh đã lựa chọn nói cho cô biết.
Cô hiểu rõ tại sao Diệp Linh lại dạy cho mình, ý đại khái chắc là "nói nhiều thì nói nhiều, miễn tốt cho em là được".
Diệp Linh giải thích chuyện vay vốn cho Ôn Chủy Vũ xong thì cũng đã hơn mười một giờ.
Cụ Ôn Nho không yên tâm nên kêu Triển Trình lái xe qua đón Ôn Chủy Vũ. Triển Trình đã ngồi dưới sảnh tiếp khách đợi cô gần hai tiếng đồng hồ.
Cô thu dọn tài liệu và máy tính xong liền tạm biệt Diệp Linh. Lúc ra đến cửa lại có tiếng của Diệp Linh gọi với theo: "Chủy Vũ."
Cô quay đầu nhìn về phía nàng ta.
Diệp Linh hỏi: "Có từng cân nhắc xem phòng tranh sẽ phát triển như thế nào không? Hoạt động theo kiểu phòng tranh truyền thống hay theo mô hình công ty?"
Ôn Chủy Vũ bị hỏi đến ngớ người, nhất thời không biết phải trả lời làm sao.
Diệp Linh nói tiếp: "Không sao, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi."
Ôn Chủy Vũ biết Diệp Linh không phải người nói năng tùy ý. Mặc dù trông Diệp Linh vẫn điềm đạm và biết kiềm chế giống như mọi ngày, nhưng từ lời nói và hành động của nàng ta có thể thấy được đêm nay Diệp Linh có gì đó là lạ. Ôn Chủy Vũ nghĩ rằng chuyện đó có liên quan tới cô. Cô chúc một câu: "Giám đốc Diệp ngủ ngon!" rồi ôm đồ rời khỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!