Trung tuần tháng Hai, Ôn Nho lão tiên sinh đã trở về. Cuộc sống tạm bợ chỉ biết vùi đầu trong phòng tranh của Ôn Chủy Vũ cũng theo đó mà kết thúc.
Tiết trời ấm dần.
Lá sen dập dềnh trên sóng biếc, liễu rũ bên bờ hồ, gió xuân cuốn theo những cánh hoa bay bay.
Từng bông hoa, phiến lá, thân cây, ngọn cỏ,... khắp nơi đều là cảnh sắc đẹp tựa như tranh.
Do xưởng vẽ nằm ở ven hồ nên mỗi ngày Ôn Chủy Vũ đều có thể nhìn thấy các họa sĩ trẻ mang theo bảng vẽ ra bờ hồ ngồi phác họa.
Mùa xuân ở Giang Nam là mùa phồn hoa và nhộn nhịp nhất. Du khách đông đúc, các văn nhân thi sĩ cũng vì thế mà đua nhau đến. Tuy không phải là mùa buôn bán tốt nhưng đối với phòng tranh mà nói, đây lại là thời điểm thích hợp nhất để thu mua tranh ảnh.
Muốn thu hút thêm nhiều họa sĩ đến đầu quân thì phòng tranh phải xây dựng được nền tảng và không gian tốt để họ được tiếp tục phát triển. Một mặt, vừa quảng bá vừa tiếp thị để họa sĩ bán được tranh. Mặt khác phải tổ chức thêm các buổi tọa đàm, giao lưu ngành nghề với những họa sĩ nổi tiếng.
Nhờ có khí hậu và địa lí thuận lợi nên hiện tại có rất đông họa sĩ sẵn lòng nhận lời mời đến Giang Nam. Các buổi trao đổi, hội nghề lớn bé đủ kiểu cứ thế diễn ra hằng ngày.
Ôn Chủy Vũ cũng phải bận rộn để chuẩn cho hội giao lưu và triển lãm tranh sắp tới. Các hoạt động này vốn đã được phòng tranh lên lịch từ trước, gửi đi rất nhiều thiệp mời, riêng Ôn Chủy Vũ cũng nhận được nhiều lời mời tham dự khác nhau.
Mặc dù là người không thích xã giao nhưng Ôn Chủy Vũ không ghét thậm chí còn rất thích tham gia đàm luận với đồng nghiệp trong ngành. Cô cũng tranh thủ mua về không ít họa phẩm xuất sắc, bổ sung vào kho tranh của xưởng vẽ.
Cuối xuân, người vốn bận đầu tắt mặt tối như Ôn Lê lại dẫn theo kiểm toán viên đến kiểm tra.
Các khoản thu chi thường ngày không có vấn đề gì khó, chỉ cần ghi chép rõ ràng từng hóa đơn, từng khoản mục là được. Còn về phần thuế vụ, do có liên quan đến thuế giá trị gia tăng và quy định khấu trừ thuế nên tương đối phức tạp hơn. Khác ngành như núi cách nhau, chuyên môn của cô không phải là kế toán nên đối với các điều khoản của luật thuế cô không nắm rõ cho lắm, kể cả kiến thức chuyên ngành phân tích tài chính cũng thiếu hụt.
Thế nên có thể giao cho cô cán đáng công việc giám sát hằng ngày, còn những thứ mang tính chuyên môn cao thì vẫn nên mời chuyên gia đến thì hơn.
Diệp Linh là cổ đông lớn nhất của phòng tranh nên nàng ta có quyền được kiểm tra sổ sách, khi Ôn Chủy Vũ và Ôn Lê muốn đối chiếu các khoản tài chính đều phải thông báo trước với nàng ta.
Lúc cô đi Diệp Linh đang có cuộc họp trực tuyến, nàng ta nói đợi họp xong sẽ qua sau.
Hai kiểm toán viên do Ôn Lê mang đến đang miệt mài xem xét các báo cáo, Ôn Lê thì ngồi bên cạnh lật sổ, chị quay đầu ghé tai Ôn Chủy Vũ hỏi nhỏ: "Tiểu Vũ này, Diệp Linh có từng quan tâm đến chuyện tài chính của phòng tranh hay không?"
"Diệp Linh không quan tâm tới công việc ở Côn Luân Họa Thất."
Ôn Lê quay đầu lại, mở to hai mắt lên nhìn cô: "Cô ta không quản lý công việc của phòng tranh vậy dời văn phòng qua đây làm chi?"
Chị nói xong, hai mắt còn mang theo ẩn ý nhìn Ôn Chủy Vũ một lượt từ trên xuống dưới.
Ôn Chủy Vũ thấy ánh mắt của chị họ nhìn mình như thế, cô đoán rằng rất có thể Ôn Lê đã biết được chuyện gì đó, hơn nữa còn đoán được chị họ muốn hỏi thêm điều gì, nhưng Ôn Chủy Vũ lại lái sang chuyện khác: "Diệp Linh có quản lý sổ sách hay không thì cũng đâu có liên quan gì?"
Ôn Lê đưa ra một câu: "Có một số loại thuế có thể khấu trừ, như vậy cũng giúp tiết kiệm được không ít."
Ánh mắt của Ôn Chủy Vũ dừng trên người Ôn Lê. Cô nói: "Chị là giám đốc tài chính mà."
Ôn Lê đáp: "Không phải bây giờ chị đã ở đây rồi saooooo."
Ôn Lê vừa nói dứt câu thì thấy Diệp Linh đẩy cửa phòng họp bước vào, chị bèn mỉm cười chào nàng ta một tiếng: "Giám đốc Diệp."
Ôn Chủy Vũ nghe cách nói chuyện ngân dài của Ôn Lê, cảm thấy chị họ hôm nay thật ngứa đòn.
Diệp Linh tươi cười đáp lại: "Giám đốc Ôn." rồi kéo ghế ra ngồi ở phía đối diện, cách Ôn Lê và Ôn Chủy Vũ một cái bàn. Nàng ta cũng không phí lời, trực tiếp lật xem sổ sách.
Ôn Lê dung ung làm ổ ở trên ghế, chị thong thả uống ngụm trà đợi hai nhân viên kiểm toán tất bật ở bên cạnh, còn tiện thể đánh giá Diệp Linh.
Trưởng phòng tài vụ của phòng tranh đối đáp dè dặt. Ôn Chủy Vũ thấy người đó đang rất căng thẳng, cả người như bị kéo căng. Mỗi khoản thu chi của phòng tranh Ôn Chủy Vũ đều nắm rõ, giấy tờ mỗi tháng cũng kiểm tra kỹ càng. Cô có thể khẳng vị trưởng phòng này không có vấn đề gì, thấy người đó căng thẳng như thế làm cho cô có chút hiếu kỳ.
Nhưng khi nhìn thấy hai chuyên gia kiểm toán ăn vận chỉnh tề trông như bậc tinh anh trong ngành, bên cạnh còn có Ôn Lê biết tuốt cùng Diệp Linh đang ngồi bất động như núi ở phía đối diện, cô mới hiểu được phần nào. Tam đường hội thẩm, cho dù là có vấn đề hay không thì cũng sẽ luôn cảm thấy căng thẳng.
Diệp Linh xem rất nhanh, không bao lâu sau đã đọc hết các báo cáo và sổ sách. Nàng ta hơi cúi người rồi đứng lên nói: "Giám đốc Ôn, Chủy Vũ! Tôi còn có việc xin đi trước, khi nào họp tổng kết thì gọi tôi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!