Ăn xong bữa khuya, Diệp Linh bèn đưa Ôn Chủy Vũ trở về.
Đến nơi, tài xế xuống xe mở cửa cho Ôn Chủy Vũ.
"Chủy Vũ!"
Ôn Chủy Vũ mới vừa xuống xe thì nghe tiếng Diệp Linh gọi mình. Cô ngoái đầu lại nhìn thì thấy Diệp Linh đang cầm chiếc túi ở bên cạnh đưa ra cho cô, rồi nói: "Năm mới vui vẻ."
Tháng Giêng sắp qua nhưng vẫn được nghe người khác chúc mừng năm mới khiến cho Ôn Chủy Vũ không khỏi ngớ người, sau đó cô mới kịp thời phản ứng lại. Bởi vì đây là lần đầu tiên cô và Diệp Linh gặp nhau sau lễ Tết. Cô tùy ý rút từ trong ví ra một phong bao lì xì còn sót lại đưa cho Diệp Linh.
"Năm mới vui vẻ!"
Ôn Chủy Vũ không biết Diệp Linh tặng gì cho mình, trước đây cô chưa từng nhận được quà mừng năm mới của nàng ta.
Diệp Linh nhận lấy bao lì xì của Ôn Chủy Vũ rồi nói một tiếng cảm ơn. Nàng có thể nhìn ra Ôn Chủy Vũ đang chần chừ, tươi cười khẽ nói: "Món quà nhỏ này tôi chỉ tiện tay mua mà thôi, hi vọng Chủy Vũ không chê."
Ôn Chủy Vũ liếc Diệp Linh một cái, nghĩ thầm: "Còn lâu tôi mới tin."
Diệp Linh bất đắc dĩ cười trừ: "Tình cờ trông thấy, nghĩ lúc vẽ tranh em sẽ cần đến nên tôi đã mua nó."
Dùng cho lúc vẽ tranh thì hẳn là các món như giấy, bút, mực, nghiên. Nhìn kích thước của cái túi, cô đoán món quà bên trong rất có thể là một chiếc nghiên mực. Dựa theo giá nghiên mực đang được bày bán trên thị trường cộng thêm mức độ quen thuộc của đôi bên, xem ra Diệp Linh sẽ không tặng cô mấy loại nghiên cổ quý giá, quá đắt đỏ.
Lúc này Ôn Chủy Vũ mới yên tâm nhận lấy túi quà của Diệp Linh đưa qua: "Cảm ơn giám đốc Diệp."
Diệp Linh cười nói với cô: "Ngủ ngon, nhớ nghỉ ngơi sớm."
Ôn Chủy Vũ cũng chúc lại một câu ngủ ngon rồi lấy chìa khóa ra mở cổng. Sau khi đã vào trong, lúc cô xoay người đang định đóng cửa thì trông thấy xe của Diệp Linh vẫn đậu ở bên ngoài, còn nàng ta thì đang ngồi ở hàng ghế sau dõi mắt theo cô.
Thấy Ôn Chủy Vũ nhìn mình, Diệp Linh mỉm cười rồi vẫy tay chào tạm biệt với cô, lúc này chiếc xe mới chậm rãi rời đi.
Ôn Chủy Vũ vừa mệt lại vừa đuối. Sau khi vào đến nhà cô bèn tiện tay đặt túi quà lên bàn trà, còn mình thì về phòng tắm rửa nghỉ ngơi.
Lúc chuẩn bị đi ngủ thì đã hơn bốn giờ sáng.
Nhìn thời gian hiển thị trên màn hình điện thoại, Ôn Chủy Vũ có chút đắn đo. Cô không biết có nên tắt đồng hồ báo thức và ngủ thẳng một giấc cho đến khi tự mình thức dậy vào sáng mai hay không. Tuy ngày mai phòng tranh không có sự vụ gì quan trọng nhưng công việc thường nhật vẫn cần cô đến giải quyết, hơn nữa bức tranh vừa mới vẽ xong vẫn đang để ở trong phòng vẽ chưa kịp cuộn lại, sau khi bận xong chuyện ở xưởng vẽ thì cô vẫn có thể vào văn phòng ngủ bù.
Ôn Chủy Vũ do dự một hồi rồi mới quyết định không tắt báo thức, cô vẫn sẽ rời giường đúng giờ giống như mọi khi.
Hậu quả của việc ngủ trễ là sẽ luôn đau khổ khi phải thức dậy vào ngày hôm sau, thêm vào đó cả người cũng sẽ cực kỳ uể oải mất tinh thần.
Ôn Chủy Vũ buồn ngủ tới mức mở mắt không lên, sau khi xuống lầu thấy dì Tôn đang dọn đồ ăn sáng, cô bèn nói với bà: "Dì Tôn, con cần một tách cà phê đậm đặc. Cảm ơn dì."
Do tối qua Ôn Chủy Vũ đã ăn khuya nên hiện tại cô không cảm thấy đói. Cô ngồi xuống bàn, ăn xong nửa chén cháo nhỏ thì bê tách cà phê ra phòng khách.
Sau khi đã tựa lưng lên ghế sô pha thì Ôn Chủy Vũ mới chú ý đến món quà hôm qua của Diệp Linh. Cô cầm túi giấy lên lấy hộp quà ở bên trong ra.
Hộp gỗ tử đàn được làm theo kiểu cổ điển, bên trên nắp hộp có khắc hình cây tùng, những mặt còn lại đều chạm trổ hoa văn mai, lan, trúc, cúc. Nhìn vào kỹ thuật chế tác là có thể biết được hộp gỗ này được làm thủ công, hơn nữa những năm gần đây giá gỗ cây tử đàn ngày một tăng. Dù là tay nghề hay chất liệu, cái nào cũng chứng minh hộp quà này có giá trị không hề nhỏ.
Bên trong hộp gấm là tám thỏi mực được xếp ngay ngắn, bên trên mỗi thỏi đều in hình những nhân vật khác nhau.
Ôn Chủy Vũ sững sờ nhìn những thỏi mực cũ vừa dày vừa nặng đang nằm bên trong hộp. Cô ghé sát lại ngửi một chút, bay vào mũi là một mùi hương rất dễ chịu. Thứ mùi này mộc mạc nhưng thanh nhã, là mùi của dược liệu Đông y hòa quyện cùng với mực tàu lâu năm.
Cô rút ra một thỏi, chỉ thấy mặt còn lại của thỏi mực có in dòng chữ "giám chế bởi Tào Tố Công huyện Hấp".
Tào Tố Công là một trong bốn bậc thầy chế tạo mực nổi tiếng đời nhà Thanh, mực của ông ấy chính là loại mực cổ có từ thời Khang Hi.
Ôn Chủy Vũ đặt thỏi mực trong tay xuống rồi lấy ra một thỏi khác ngắm nhìn sau đó liền trả nó về chỗ cũ, cô đóng nắp hộp lại rồi cho vào túi đựng. Xong xuôi thì lấy điện thoại ra gọi cho Lý Bân, bảo anh ta đến đón cô đi làm.
Cô mang quà Diệp Linh tặng cho mình đến xưởng vẽ, đợi cô làm xong công tác kiểm tra thường ngày thì Diệp Linh mới tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!