Chương 24: (Vô Đề)

Lý Bân thấy Ôn Chủy Vũ tìm mình, nhất thời ngơ ngác: "Tôi cũng không biết nữa, lúc đó tôi đang ở trong nhà vệ sinh, cũng không biết tại sao lão tiên sinh lại bị té ngã!" Anh ta khẩn trương quay sang Tôn Uyển: "Chị Tôn, chị Tôn, chị phải làm chứng cho tôi, chị là người nhìn thấy tôi từ trong nhà vệ sinh bước ra mà, lúc tôi vào nhà vệ sinh, trong ấy còn không có giấy, tôi còn nhờ chị mang giấy đến cho, chị phải làm chứng cho tôi đó."

Anh ta lại nói với Ôn Chủy Vũ: "Đại tiểu thư, gia đình các cô như vậy, chắc sẽ không ăn vạ tôi đâu?"

Khóe miệng Diệp Linh co rút, lặng lẽ ngồi xuống ghế tựa cạnh cửa phòng bệnh mà nhìn Lý Bân.

Triển Trình nói: "Bân Tử, cậu nói nhảm cái gì đó.

Đại tiểu thư là đang hỏi cậu, hôm nay lão tiên sinh ra ngoài gặp ai, làm chuyện gì." Ông lại hỏi Ôn Chủy Vũ: "Đại tiểu thư, hay là để tôi hỏi cậu ta?"

Ôn Chủy Vũ gật đầu.

Lý Bân thả lỏng người thở ra một hơi.

Anh ta nghĩ tới nghĩ lui, suy tính trong đầu, không biết nên kể lại đoạn nào, sau đó bèn nói: "Vậy tôi kể lại từ đầu, bắt đầu từ sáng nay."

Triển Trình sợ bỏ sót chi tiết, thế nên gật đầu.

Lý Bân kể: "Lúc sáng sớm mới thức dậy, bảy giờ rưỡi tôi đã lái xe đi đón lão tiên sinh, lão tiên sinh đi đến chợ bán hoa và chim, ông ấy có ngắm một cặp chim, muốn mua, ông chủ đó ra giá cao, trả mấy lần cũng không chịu giảm giá, sau đó ông ấy lại bỏ đi ngắm chim khác."

Ôn Chủy Vũ biết không phải vì chuyện mua chim.

Coi như cặp chim kia bị người khác mua mất, hoặc là bệnh chết thì ông nội cô cũng chỉ tiếc một chút, sẽ không vì chúng mà đột nhiên ngã quỵ.

Triển Trình lại hỏi: "Sau đó thì sao?"

Lý Bân nói: "Sau đó thì đến quán uống trà với mấy vị lão tiên sinh khác, còn mang ra mấy bức thư họa để thưởng thức.

Lúc sắp tới buổi trưa, lão tiên sinh về nhà ăn cơm rồi ngủ một giấc.

Ông ấy dặn tôi ba giờ chiều lái xe tới đón ông đi đến một cửa hàng đồ cổ."

Ôn Chủy Vũ nhíu mi.

Triển Trình cũng nhăn nhăn đôi chân mày.

Lý Bân trông thấy Triển Trình nhíu mày, lập tức căng thẳng hỏi: "Anh Triển, chỗ này có vấn đề sao?"

Triển Trình nói: "Không sao, cậu cứ tiếp tục kể đi, kể càng chi tiết càng tốt, để tôi xem sao."

Lý Bân lại kể: "Tiệm đồ cổ kia cũng khá lớn, mặt tiền hai lầu, trang trí khéo léo, vật phẩm trưng bày có giá khá đắt đỏ."

Triển Trình hỏi là cửa hàng nào.

Lý Bân nói ra địa chỉ cùng tên tiệm đồ cổ kia.

Triển Trình và Ôn Chủy Vũ hai mắt nhìn nhau.

Đây quả thật là cửa hàng đồ cổ mà lão tiên sinh thường xuyên lui tới.

Triển Trình lại hỏi tình huống cụ thể.

Lý Bân nói: "Tôi cũng không rõ lắm.

Sau khi tôi và lão tiên sinh đi vào bên trong, ông chủ cửa hàng đó rất nhiệt tình, nói đợi lão tiên sinh đã lâu, lão tiên sinh mà không đến thì khách sẽ bỏ về." Lúc ấy tôi cũng muốn lên cùng nhưng ông chủ nhìn tôi rồi hỏi tôi là người nào.

Lão tiên sinh nói tôi là người thay thế chỗ của anh.

Ông chủ kia không bằng lòng để tôi đi theo nên lão tiên sinh đành để tôi ở dưới lầu uống trà đợi ông ấy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!