Chương 23: (Vô Đề)

Cô không thể buộc mình đẩy Diệp Linh ra, chỉ đành im lặng chịu đựng để Diệp Linh dựa vào người suốt cả chặng đường, đến khi xe dừng trước khách sạn, cô mới lay Diệp Linh thức dậy.

Lúc mấy người bọn cô về đến khách sạn đã là nửa đêm.

Ôn Chủy Vũ đánh răng rửa mặt xong, nằm nhoài lên giường, sau đó mở máy tính xách tay xử lý hết mớ văn kiện của các bộ phận đã gửi trong hộp thư, lại nhớ tới chuyện cô chưa nói việc mình tới thủ đô công tác với cô ba.

Nếu cô ba biết chuyện cô đến đây mà không liên lạc với bà ấy, dám chừng cô sẽ bị cô ba của mình lột da cho mà xem.

Ôn Chủy Vũ lo lắng ngày mai bận rộn nhiều việc, bản thân sẽ quên bén chuyện này nhưng lại sợ gửi tin giờ này sẽ làm phiền cô ba nghỉ ngơi, bèn viết email gửi cho bà.

Bởi vì Diệp Linh và ba cô đã từng là đối thủ trên thương trường, hơn nữa ba cô còn là bại tướng dưới tay Diệp Linh, công ty cũng bị nàng ta tiếp quản, khiến cho gia đình cô không ngừng gặp phải khó khăn về kinh tế, lần này Diệp Linh đi cùng cô, tốt hơn hết là không nên nói cho cô ba biết, nếu để bà ấy biết được thì cô khó tránh khỏi cảnh bị càu nhàu.

Ôn Chủy Vũ giải quyết hết đống email thì đồng hồ đã điểm ba giờ sáng, lúc này cô mới tắt máy nghỉ ngơi.

Buổi tối đi ngủ muộn, lúc buồn ngủ đến mơ mơ màng màng thì lại quên đặt báo thức.

Ngày thứ hai, cô bị điện thoại của cô ba đánh thức.

Cũng may lúc bà ấy gọi đến thì trời vẫn còn sớm, bảy giờ rưỡi sáng đã gọi cô thức dậy.

Điểm không tốt chính là thời gian còn quá sớm, cô ba vẫn chưa đi làm, đương nhiên cũng sẽ không xem email gì sất, điện thoại vừa kết nối, cô lập tức bị bà dạy dỗ một phen.

Ôn Chủy Vũ bị cô ba la mắng đến nỗi không dám nhắc tới chuyện mình đã gửi email thông báo cho bà, đợi đến lúc bà hỏi tới Diệp Linh, cô mới thành thành thật thật trả lời, hỏi gì đáp nấy, hiển nhiên, loại chuyện như việc cô đoán Diệp Linh có ý đối với mình, bất kể thế nào cũng không được nói ra khỏi miệng.

Cô ba sau khi hỏi xong việc liên quan đến Diệp Linh bèn căn dặn cô trưa nay mời Diệp Linh cùng đi ăn cơm.

Ôn Chủy Vũ nào biết Diệp Linh có muốn xã giao với người nhà của mình hay không, nên không dám đáp ứng, chỉ nói buổi trưa mình sẽ đi, còn Diệp Linh có đi hay không thì phải mời mới biết.

Lúc cô xuống sảnh ăn dùng bữa sáng có chạm mặt Diệp Linh.

Cô nói với nàng ta: "Cô ba của tôi muốn mời chúng ta trưa nay đi ăn cơm."

Diệp Linh nói: "Buổi trưa tôi có hẹn dùng bữa với anh trai rồi."

Đối với lời từ chối của Diệp Linh, Ôn Chủy Vũ sớm đã có chuẩn bị, nhưng cô lại không ngờ Diệp Linh còn có một người anh trai.

Có điều đây là chuyện riêng của gia đình Diệp Linh, cô dẫu có tò mò thì cũng không tiện hỏi tới.

Hai người các cô ăn xong bữa sáng liền tiếp tục đi đặt tranh.

Họa sĩ lần này các cô hẹn gặp là người theo trường phái vẽ câu lặc(1), sở trường là vẽ cá.

Tuổi ngoài ngũ tuần, cách ăn vận giống như đúc ra cùng một lò với Diệp Linh, chăm chút kỹ càng.

Nếu không nhờ ông ấy nuôi tóc dài, phía sau gáy còn thắt một bím tóc nho nhỏ thì Ôn Chủy Vũ quả thực nhìn không ra tí chất nghệ thuật nào từ trên người ông ta.

Dựa vào phong cách cũng biết người này thích nói chuyện bằng tiền bạc.

Có lẽ do việc quảng cáo Côn Luân Vạn Yêu Đồ và Côn Luân Họa Thất mang lại hiệu quả phô trương quá lớn, khiến cô vừa gặp thì trong đầu đã tưởng đến câu "người ngu lắm tiền, mau tới đây", người này, mở miệng ra đã báo mức giá cao hơn năm mươi phần trăm so với giá thị trường.

Ôn Chủy Vũ mới bước vào thương trường, có rất nhiều chuyện vụn vặt cô đều không hiểu, nhưng thay vào đó cô có sự chăm chỉ, luôn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ ngay từ đầu.

Trước khi đến đây Ôn Chủy Vũ đã tìm hiểu kỹ càng về hoàn cảnh của vị tiên sinh này, suốt mấy năm qua ông ta đã bán đi những bức nào, với giá bao nhiêu và bán cho ai, mấy thông tin trên, cái nào có thể tìm ra, cô cũng đều cẩn thận xem qua.

Đối với loại hành vi sư tử há mồm to(2) này, cô cũng không xem là xấu, bởi lẽ bán hàng nói thách, mà làm khách mặc cả.

Ôn Chủy Vũ tỏ ý muốn xem tranh, đợi sau khi xem xong, trong lòng sẽ âm thầm tính giá dựa trên khả năng phát triển sau này của tác phẩm cộng với địa vị của họa sĩ này, tiếp đó sẽ trả giá thấp hơn ba mươi phần trăm.

Họa sĩ kia lập tức lắc đầu, thở dài một hơi, bưng trà chuẩn bị tiễn khách.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!