Mặc dù trong lòng Ôn Chủy Vũ rất khó chịu, nhưng cô biết rõ chuyện tấm hoành phi bị rơi vỡ, cô cũng không thể trách cứ Diệp Linh.
Không nói đến việc tấm hoành phi hiện tại đang thuộc sở hữu của nàng ta, từ thái độ và phản ứng của Diệp Linh, có thể thấy được nàng ta cũng không mong muốn nó bị rơi hỏng.
Cô nhớ lại phản ứng của Diệp Linh ngay lúc đó, lờ mờ cảm thấy có chút kỳ quái.
Với cô, bức hoành phi treo trong phòng tranh kia chính là di vật của bà nội để lại, cho nên nó rất quý báu.
Còn đối với người khác, nó chỉ là một tấm hoành phi bình thường, có hơn hai mươi năm tuổi đời, được gia công tinh tế, chất gỗ hơi tốt một chút.
Nhưng Diệp Linh lại nói "rất trân quý", hơn nữa, lúc Diệp Linh nói những lời ấy, dường như là đang giải thích với cô vì sao nàng ta tức giận.
Cô có thể nhìn ra Diệp Linh đang có ý tiếp cận mình, ngoài ra còn quan tâm đ ến cảm xúc của cô.
Một tia suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu Ôn Chủy Vũ, khiến cô cảm thấy vô cùng hoang đường, nhanh chóng gạt nó ra khỏi đầu.
Đến khi bình tĩnh lại, tâm tình của Ôn Chủy Vũ đã tốt hơn một chút.
Hoành phi bị vỡ nhưng vẫn còn cơ hội để sửa lại, có thể tìm được các sư phụ sửa đồ lành nghề ở viện bảo tàng hay những nơi chuyên về đồ cổ.
Nhiều bức hoành để hơn mấy trăm năm bị hư hại nghiêm trọng còn có thể chữa được, dù cho nó có bị rơi vỡ, thì khả năng phục hồi cũng rất cao.
Nhìn cách Diệp Linh phản ứng, phỏng chừng sẽ đi tìm thợ giỏi để sửa lại bức hoành.
Ôn Chủy Vũ nghĩ vậy, trong lòng vẫn thấy khó chịu, có chút bất lực, nhưng cô hiểu, những gì cô đang nếm trải thì người khác cũng đã từng trải qua.
Thế sự đổi thay, chính là như vậy.
Gia đình phá sản, đừng nói đến chuyện giữ lại được vật gì, có nhiều gia đình ngay đến cả người còn không bảo vệ được.
Ôn Chủy Vũ điều chỉnh lại tâm tình, tiếp tục bận rộn làm việc cùng vẽ tranh.
Bây giờ, phòng tranh này cùng với cây cọ trong tay chính là chỗ dựa vững chắc của cô.
Giờ cơm trưa, Tôn Uyển vừa mới đưa cơm tới thì Diệp Linh đã đến.
Trên tay còn mang theo chén đũa riêng.
Ôn Chủy Vũ kinh ngạc nhìn Diệp Linh, trong lòng thầm nghĩ: "Mặt của cô làm bằng gì vậy? Vẫn còn mặt mũi mang chén đũa tới chỗ tôi xin cơm sao?"
Diệp Linh ngồi xuống, cầm chén đưa cho Ôn Chủy Vũ xới cơm lấy canh, chia đồ ăn cho hai người.
Nàng ta đẩy chén cơm đến trước mặt Ôn Chủy Vũ, nói: "Hè qua trời đổ mấy trận mưa to như trút nước, nóc phòng tranh có một số chỗ bị dột, đến khi tìm người tới nhặt ngói(1) thì phát hiện thêm vài thanh gỗ bị mục nát, phải tu bổ lại.
Lúc di dời chỗ tranh có mang tấm hoành phi xuống, hôm đó trong lúc đang tháo dỡ, thợ xây không may trượt chân té khỏi thang, người thì bị gãy xương còn tấm hoành phi cũng vỡ mất.
Tôi đã tìm người dò la xem nơi nào có thợ tốt để mang nó đi sửa lại rồi."
Ôn Chủy Vũ có chút không được thoải mái, cô hỏi: "Chuyện này đối với tôi và Diệp tổng đây có ý nghĩa gì không?
Diệp Linh: "Căn nhà cũ của em có tuổi đời đã lâu, được giữ gìn nguyên vẹn, lưu lại rất nhiều đồ cổ, tùy ý cầm lên vài món không mấy bắt mắt nói không chừng cũng là đồ có giá trị, lai lịch rõ ràng.
Theo lẽ thông thường, người khác đều thích dùng "cư", "các", "tiểu trúc" để đặt tên cho nhà cửa nhưng phòng tranh của em chỉ gọi là Họa Đường, cái tên đơn giản vậy mà lại được đề lên hoành phi, tấm hoành phi đó còn dùng gỗ cẩm lai thượng hạng, chế tác rất tinh xảo, tôi nghĩ bên trong đó hẳn có nguồn gốc sâu xa.
Từ chất sơn lẫn chất gỗ, ít nhiều gì cũng có thể nhìn ra tấm hoành phi này cũng có chút niên đại, nhưng chưa được lâu lắm, chữ trên đó hơi thiên về nét nhu mà chữ của ông Ôn lại khá có lực...! Tôi nghĩ người có thể đề chữ cho phòng tranh của em, lại dày công làm thành một bức hoành phi, chắc chắn là một người phụ nữ lớn tuổi ở trong nhà, hơn nữa lại còn rất yêu thương em có đúng không?"
Ôn Chủy Vũ kinh ngạc há miệng ngây ngốc nhìn Diệp Linh.
Lời này của Diệp Linh gần như trực tiếp nói ra chữ trên bức hoành phi là do bà nội cô viết, tấm hoành phi kia là do ông bà nội làm cho cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!