Ôn Chủy Vũ không đáp, cũng không cự tuyệt, tiếp tục dẫn Diệp Linh đi xem nhà.
Nhà của gia đình cô là kiến trúc theo phong cách lâm viên Giang Nam điển hình, diện tích không lớn lắm, nhưng đẹp ở bố cục bày trí tinh vi, có đình đài lầu các, hành lang uốn quanh non bộ, đình thủy tạ dựng trên hồ nhỏ.
Diệp Linh nói muốn đi bờ hồ xem thử.
Mưa vẫn lất phất rơi, tí ta tí tách, những giọt nước rơi xuống dưới mái hiên như được xâu lại, tạo thành một bức rèm châu.
Diệp Linh là người mua, cô là khách hàng, là thượng đế, lời của Diệp Linh nói đều được tính, Ôn Chủy Vũ không có ý kiến.
Ôn Chủy Vũ thấy những người đi theo Diệp Linh có mang ô, liền mặc kệ Diệp Linh, tiện tay lấy một chiếc ô dự phòng ở cạnh cửa phòng tranh rồi dẫn cô đi.
Cảnh mưa Giang Nam, xưa nay vốn động lòng người.
Khói sương mờ mịt, sóng hồ nhấp nhô, chầm chậm hứng lấy làn gió xuân lạnh ẩm, từng sợi mưa con nhẹ hôn lên má.
Hơi lạnh.
Ôn Chủy Vũ thích mưa, thường hay uống trà thưởng mưa, đôi khi có hứng còn tấu lên vài khúc.
Bất quá, điều đấy không có nghĩa là cô thích dạo bước trong mưa, trời mưa đất trượt, rêu xanh chính là thứ nhiều nhất trong căn nhà này của gia đình cô, tùy ý bước ra ngoài cũng có thể bắt gặp, ông nội vì giữ gìn cảnh sắc nên cũng để mặc cho tụi nó sinh trưởng.
Mỗi khi trời đổ mưa ẩm ướt, đường trong sân nhà trơn đến độ chỉ còn vẻn vẹn nơi giữa mặt đường là có thể đặt chân xuống được.
Ôn Chủy Vũ không biết là Diệp Linh vô tình hay cố ý.
Trời đang mưa như thế nhưng Diệp Linh lại muốn cùng cô sóng vai dạo quanh hồ, cô tiến về phía trước kéo ra chút khoảng cách, Diệp Linh cũng lên theo, cô thả chân rơi lại phía sau nửa bước, Diệp Linh bèn đi chậm đợi cô tiến lên cùng, hồn nhiên không để ý dù của nhân viên đi cạnh không che được cho mình.
Với tư cách là chủ nhà, xuất phát từ lễ phép, Ôn Chủy Vũ chỉ có thể mang ô của chính mình chuyển sang bên trái, chia một nửa che cho Diệp Linh.
Ánh mắt của cô vô tình quét ngang đôi giày cao gót dưới chân Diệp Linh, nhìn xuống mặt đường bị nước mưa thấm ướt trông vô cùng trơn trượt, thật không muốn nhắc Diệp Linh cẩn thận kẻo ngã.
Trời mưa đường trơn, là chuyện đơn giản đến con nít ba tuổi còn biết, không cần cô phải nhắc đi? Trong lòng Ôn Chủy Vũ nghĩ như thế, cô cho rằng Diệp Linh đã biết.
Nếu như người ta ngã tại nhà cô, vậy cũng không tốt lắm, cô âm thầm để tâm.
Ôn Chủy Vũ không biết là do cô đa nghi hay bị ảo giác, dường như ánh mắt của Diệp Linh luôn đặt trên người cùng cổ tay của cô, lúc cô quay sang nhìn Diệp Linh, cô ấy lại đảo mắt sang nhìn chỗ khác.
Chắc là do cô tưởng tượng ra thôi.
Trên mặt cô cũng chẳng có hoa, không đến mức khiến Diệp Linh nhìn chằm chằm vậy đi.
Trên tay Ôn Chủy Vũ chỉ đeo một cặp vòng của bà nội để lại cho cô.
Thứ mà bà nội lưu lại, chỉ còn mỗi cặp vòng phỉ thúy này.
Diệp Linh ở bên cạnh đột nhiên bước trượt một bước, cả thân người liền ngã về phía hồ nước.
Ôn Chủy Vũ nhanh tay lẹ mắt, vội vàng kéo Diệp Linh lại.
Phản ứng của Diệp Linh cũng không chậm, một tay nắm chặt cổ tay cô, mấy người đi cùng cũng lập tức đỡ lấy nàng, không để Diệp Linh ngã xuống lòng hồ.
Ôn Chủy Vũ nói: "Trời mưa đường trơn, cẩn thận một chút." Sau đó cúi đầu xem chân Diệp Linh, hỏi: "Không sao chứ?"
Diệp Linh nhẹ nhàng rít một tiếng, nói: "Hình như trật chân rồi." Nói xong, ngẩng đầu lên nhìn Ôn Chủy Vũ: "Chắc không thể đi được nữa."
Ôn Chủy Vũ hiểu ý, khẩn trương bước sang hai bước, nhường đường cho người của Diệp Linh.
Diệp Linh nhẹ nhẹ phất phất tay với nhân viên đến đỡ mình: "Dìu tôi vào đình nghỉ một chút là ổn rồi." Nàng nhìn sang Ôn Chủy Vũ, dịu giọng hỏi: "Có thể dìu tôi xuống không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!