Chương 16: (Vô Đề)

Nghi thức cắt băng khánh thành cùng màn phát biểu diễn văn đều diễn ra theo tuần tự, tiết mục trưng bày tác phẩm mới là phần đặc sắc nhất của lễ khai trương.

Ôn Lê và Diệp Linh là người ngoài ngành, cho nên việc giới thiệu tranh trong buổi triển lãm đều phải dựa vào một mình Ôn Chủy Vũ.

Lần này, cô không những phải đối mặt với các tiền bối ở trong ngành, hơn nữa còn có cánh truyền thông tin tức, truyền thông mạng cùng với các vị tân khách đến từ các ngành nghề khác.

May thay, Ôn Chủy Vũ học vẽ từ thuở nhỏ, mặc dù danh tiếng còn chưa đạt đến cấp bậc cao nhất, thế nhưng năng lực giám định và thưởng thức của cô lại không tồi, cộng thêm những bức tranh sắp được giới thiệu cho các vị quan khách ở đây đều do chính cô và Ôn Lê đích thân đi tìm mua về, đối với chúng cũng có sự am hiểu nhất định.

Vì không muốn xảy ra sơ suất, cho nên hôm qua cô còn tự mình đi tìm các vị tiền bối để trao đổi xem nên giới thiệu chúng như thế nào.

Về cơ bản, trước tiên phải giới thiệu mấy bức này là của vị họa sĩ nổi tiếng nào, tiếp đó là đưa ra lời giới thiệu chi tiết về danh họa ấy, ví dụ như, vị này có những danh hiệu lớn gì, đã giành được giải thưởng danh giá nào hay chưa, sở trường ra sao và có những tác phẩm tiêu biểu nổi tiếng nào, sau đó sẽ giới thiệu về đặc điểm nổi bật của bức tranh.

Đối với những người đồng ý đối diện với công chúng, Ôn Chũy Vũ sẽ chọn thời điểm thích hợp để mời họ bước lên trước giới thiệu tranh của mình cho giới truyền thông.

Mặc dù tranh có phần hơi nhiều, giới thiệu từng bức từng bức cũng phải mất kha khá thời gian, nhưng thời gian bố trí cho cuộc triển lãm lại hay vừa khéo.

Ôn Chủy Vũ tiến hành giới thiệu dựa trên tiết tấu và thời gian do Ôn Lê và Diệp Linh ấn định từ trước, có vẻ như không nhanh không chậm, tiến lui thỏa đáng.

Cô vốn dĩ cho rằng bản thân đứng trước mặt nhiều người như vậy sẽ vô cùng căng thẳng, nhưng khi nói đến tranh, tranh họa đã trở thành vệt màu đậm sắc nhất trong mắt Ôn Chủy Vũ.

Thành thật mà nói, cô không yêu thích việc buôn bán, đi theo con đường kinh doanh cũng chỉ là vì mưu sinh mà thôi.

Nhưng khi đối diện với những bức tranh, mang chúng giới thiệu đến nhiều người hơn, để cho mọi người hiểu thêm về tác phẩm, biết thêm về người họa sĩ đã tạo nên những tuyệt tác này, thì trong lòng cô lại có loại cảm giác giống như chính mình vừa lạc vào thế giới trong tranh, chỉ khác nhau ở chỗ, trước kia cô vẽ tranh một mình, còn ngày hôm nay, cô trình bày về tranh của người khác, chia sẻ chúng với tất cả mọi người.

Tranh đẹp, tác phẩm tốt đều có linh hồn của riêng nó.

Ngắm tranh, thì có thể thấy được thế giới ở trong tranh, đó là một thế giới bắt nguồn từ thực tại, nhưng lại thoát ly khỏi thực tại, nó chứa đựng một góc, một vùng, một mảnh nào đó của đất trời.

Tranh là vật chết, nhưng rơi vào mắt người lại thành thứ có thể gợi lên tình cảm, tinh thần đồng cảm của nhân loại.

Người ta nói âm nhạc vốn không có biên giới, tranh họa cũng vậy.

Cô giới thiệu tranh xong, sau đó lại nói sơ lược về hội đấu giá được sắp xếp tổ chức vào tháng tới.

Hiện tại cô là thương nhân, tranh giữ ở trong tay không phải đồ sưu tầm, mà là tiền vốn còn tồn đọng lại.

Đợi Ôn Chủy Vũ nói xong, bên truyền thông cũng kết thúc buổi phỏng vấn, Diệp Linh đưa chai nước suối cho cô, bảo: "Uống chút nước, nghỉ ngơi một lát đi."

Ôn Chủy Vũ nói đến miệng lưỡi khô khốc.

Cô không muốn uống nước do Diệp Linh cho, nhưng Diệp Linh đã vặn mở nắp đưa đến trước mặt cô, hơn nữa nơi lấy nước cũng cách cô một khoảng, cô không thể làm cho Diệp Linh bẻ mặt hay bỏ qua ý tốt của nàng ta.

Ôn Chủy Vũ nhận lấy, nói một tiếng cảm ơn, nhấp ngụm nước làm ẩm môi và cổ họng.

Diệp Linh nói: "Cô nghỉ ngơi chút đi.

Tôi sắp xếp người đưa bọn họ đến nhà hàng trước, cô lát nữa hẵng qua."

Một cảm giác khác thường lướt ngang lòng Ôn Chủy Vũ.

Vì sao cô lại cảm thấy Diệp Linh rất quan tâm cô nhỉ? Là đặc biệt mang nước qua đây để cô nghỉ một lát sao? Cô vô thức nhìn về phía Ôn Lê, thấy chị đang chào hỏi với mọi người ở bên ngoài phòng tranh, cả buổi sáng nay Ôn Lê bận đến mức không có thời gian nhìn cô lấy một cái, ấy vậy mà Diệp Linh và cô lại vô tình chạm mắt nhau tận mấy lần, hay nói chính xác hơn là lúc cô vô ý đảo mắt sang nhìn Diệp Linh thì phát hiện Diệp Linh cũng đang nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, Diệp Linh hướng về phía cô tươi cười một cái, rồi chuyển dời tầm mắt.

Cô lại không thể đi hỏi thẳng Diệp Linh bằng mấy lời tự mình đa tình như "cô quan tâm đ ến tôi phải không?", thế nên chỉ đành khách sáo nói một tiếng cảm ơn, đè nén thứ cảm xúc khác thường này xuống.

Diệp Linh quan tâm cô? Không thân không thích, nhiều lắm cũng chỉ là đầu óc hơi có vấn đề đi thích tranh của cô, cộng thêm quan hệ hợp tác kinh doanh của cả hai ở thời điển hiện tại, dẫn đến việc có chút quan tâm thái quá.

Ôn Chủy Vũ uống hết nửa chai nước mới đỡ khát, cô nói với Diệp Linh: "Tôi đi dặm lại lớp trang điểm." Rồi bước vào phòng nghỉ trong văn phòng của mình nghỉ ngơi lẫn chỉnh trang một chút.

Nói là đi sửa lại lớp trang điểm, nhưng thật ra cũng không có chỉnh sửa gì, chủ yếu là muốn rửa mặt, tiện thể sửa sang lại dáng vẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!