Chương 15: (Vô Đề)

Vì trong đôi mắt của người đời, yêu bà là thứ xấu xí kinh tởm.

Nhưng đối với những sinh linh sống dưới dòng sông ngầm, yêu bà là vị thần hộ mệnh bảo vệ bọn chúng.

Danh tiếng của cô cùng với tuổi tác mỗi năm một tăng.

Vẻ ngoài của cô dần dần già theo tuổi đời.

So với yêu nữ xinh đẹp như hoa cô hay vẽ lúc trẻ thì giờ đây cô lại càng muốn vẽ yêu bà già nua được vô số sinh mệnh sống trong lòng sông ngầm tôn sùng hơn, nhưng cô không muốn đem bức yêu bà treo lên, nhận lấy sự chỉ trích của thế gian này.

Già đi, là chuyện mà mỗi sinh mệnh đều phải đối mặt.

Người già rồi, da dẻ đều sẽ nhăn nheo, cơ thịt khô héo, eo không còn thon, lưng không còn thẳng.

Nhưng có một số người già đi, lại khiến người ta căm ghét ghê tởm, còn có một số người già rồi, thế nhân tôn sùng ngưỡng mộ.

Ôn Chủy Vũ nghĩ đến bản thân mình.

Hai mươi sáu tuổi, hào hoa phong nhã, đợi đến lúc cô già bảy tám chục tuổi, sẽ lâm vào tình cảnh như thế nào đây?

Cô có thể tưởng tượng được bộ dáng của bản thân lúc tuổi già, nhưng cô không biết đời này của mình sẽ trôi qua như thế nào.

Ôn Chủy Vũ chọn tranh xong, tạm biệt với Diệp Linh.

Diệp Linh thấy thời gian đã đến giờ dùng cơm, bèn mời Ôn Chủy Vũ nán lại ăn cơm với mình.

Ôn Chủy Vũ không có hứng ăn cơm cùng Diệp Linh, cô nói: "Tôi đã hẹn Ôn Lê cùng đi bàn chuyện rồi."

Diệp Linh bảo: "Nếu tiện, tôi muốn hẹn cô và Ôn Lê đến bàn bạc về chuyện lễ khai trương, tôi đã xem qua kịch bản của buổi lễ rồi, có chút ý kiến."

Ôn Chủy Vũ vô cùng kinh ngạc nhìn sang Diệp Linh, trong lòng thầm nói: "Có vấn đề vậy sao cô không nói sớm?".

Quy trình tiến hành buổi lễ đã định xong từ lâu, hai ngày nữa là khai trương rồi, lúc này mới chịu nói.

Nhưng Diệp Linh là cổ đông rót tiền đầu tư nhiều nhất, ý kiến của nàng ta, Ôn Chủy Vũ không thể làm ngơ.

Cô hơi do dự: "Tôi báo với Ôn Lê một tiếng." Rồi gọi điện cho Ôn Lê nói cô đang ở chỗ Diệp Linh bên này, phải bàn chuyện khai trương cùng Diệp Linh, trễ chút mới qua được.

Ôn Lê kêu: "Em và Diệp Linh cùng qua đi."

Ôn Chủy Vũ đành phải gọi Diệp Linh đi cùng.

Cô mới vừa vào trong xe thì Diệp Linh đã cầm theo văn kiện mở cửa ngồi cạnh cô.

Ôn Chủy Vũ ngạc nhiên nhìn xe của Diệp Linh chằm chằm, chỉ thấy trợ lý của nàng ta đã bước vào chiếc xe bên kia.

Diệp Linh đưa mớ giấy tờ ở trong tay cho Ôn Chủy Vũ, hỏi: "Vừa ngồi xe vừa xem tài liệu có bị choáng không?"

Ôn Chủy Vũ nhẹ nhàng lắc đầu, trả lời: "Không choáng." Cô nhận lấy văn kiện rồi xem sơ qua, trước tiên là tờ gấp quảng cáo của một công ty chuyên về mảng quảng cáo.

Cô đọc phần giới thiệu một chút, công ty này mới thành lập chưa được ba năm, nhưng vốn đăng ký cũng khá hùng hậu, đối tác được giới thiệu trong tờ gấp đều là những công ty có thực lực.

Cô vừa xem xong tờ quảng cáo kia, thì trông thấy một quyển sách khá dày, bên trên đề dòng chữ "Kế hoạch tuyên truyền, quảng bá phòng tranh Côn Luân".

Cô kinh ngạc nhìn Diệp Linh, hỏi: "Đây là?"

Diệp Linh đáp lại cô: "Đây là công ty quảng cáo dưới trướng của tôi.

Còn nhớ tháng trước sau khi cô đưa kịch bản lễ khai trương cho tôi xong, tôi có hỏi cô kế hoạch quảng bá phòng tranh cùng phương án hợp tác liên quan hay không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!