Chương 14: (Vô Đề)

Sau khi Ôn Chủy Vũ lên xe thì nhận được tin nhắn của Diệp Linh, trên đó ghi rõ địa chỉ nhà cô ấy.

Ôn Chủy Vũ có chút kinh ngạc.

Diệp Linh lo cô bị lạc đường sao? Giờ này không phải là giờ tan ca cao điểm, xe cộ trên đường cũng không nhiều, muốn đi lạc cũng không dễ gì.

Cô đáp lại một dòng: "Đã nhận được." rồi không quan tâm đ ến nữa.

Diệp Linh sợ cô lạc đường, nhưng cô không lo tài xế sẽ đi lạc chút nào.

Tài xế này họ Lý, tên Lý Bân, là một quân nhân đã giải ngũ, mười tám tuổi nhập ngũ, làm lính lái xe mười hai năm, ra ngoài lái xe riêng cho đến nay đã được ba bốn năm, về cơ bản cũng giống như xe taxi, chạy miết nên thành "thổ địa" vùng này.

Xe của anh ta vững vàng chạy theo phía sau Diệp Linh, xe Diệp Linh đi nhanh, anh ta lái nhanh, xe Diệp Linh thả chậm, anh ta chạy chậm, khoảng cách giữa hai chiếc xe được duy trì ở mức vừa phải, xe của Diệp Linh gần như không hề khuất khỏi tầm mắt.

Nơi Diệp Linh sống nằm trong khu biệt thự tương đối nổi tiếng của thành phố, cách nhà cô khá xa, lái xe cả tiếng đồng hồ mới đến.

Khi xe của Diệp Linh giảm tốc độ để tiến vào cửa chính thì xe của Ôn Chủy Vũ đã dừng lại, đợi ở phía sau.

Ôn Chủy Vũ ngẩng đầu nhìn sơ qua cổng nhà Diệp Linh, lập tức ngây người.

Cổng chính của nhà Diệp Linh là dạng tháp cổng thường thấy ở phương Nam.

Nền và trụ cổng được làm từ đá cẩm thạch trắng, bên trên khắc đầy hình lưu vân thụy thú, phía trên là đấu củng mái cong, có đề bốn chữ "Côn Luân Tiểu Trúc" theo kiểu chữ triện, khí thế phi phàm.

Cái tháp cổng này cực kỳ giống với thiết kế tháp cổng của Côn Luân Họa Thất do cô vẽ trước đây, chỉ là sau này vì lí do giá thành nên cuối cùng tháp cổng của phòng tranh đã được sửa thành kiểu đơn giản hơn.

Từ điêu khắc nổi đổi thành hình vẽ màu, từ xây thêm tháp cổng biến thành cổng trang trí, chỉ giữ lại mỗi kiểu dáng.

Cổng nhà của Diệp Linh chính là phiên bản hoàn chỉnh, tí ti cũng không cắt đổi.

Nếu như không phải là nhờ nhân công, vật liệu hay kỹ thuật thì không thể hoàn thành trong dăm ba tháng, mà xem ra cái tháp cổng này ít nhất cũng phải xây mất một hai năm, Ôn Chủy Vũ thiếu chút nữa thì cho rằng Diệp Linh đã lấy sơ đồ thiết kế phòng tranh của mình.

Mặc dù nói kiểu dáng cổng tháp Trung Quốc về cơ bản cũng chỉ có bấy nhiêu, nhưng "đụng hàng" như thế này đâu chỉ gây xấu hổ, mà gần như khiến Ôn Chủy Vũ muốn độn thổ cho xong.

Kiểu cách cổng tháp không mấy khác nhau, một cái gọi là "Côn Luân Họa Thất", một cái tên là "Côn Luân Tiểu Trúc", cổng tháp nhà Diệp Linh xây xong trước, bản thiết kế của cô vẽ sau, nhìn dọc ngó ngang kiểu gì thì đồ nhà cô cũng là hàng nhái.

Cuối cùng Ôn Chủy Vũ cũng hiểu vì sao Diệp Linh đứng trước cửa phòng tranh nhìn chằm chằm tấm biển hết nửa ngày, cuối cùng cô cũng biết nụ cười treo trên khóe môi kia mang theo ý nghĩa gì.

Ôn Chủy Vũ tự nhận mình không phải là người hay nóng nảy, cô muốn bảo Lý Bân lập tức đưa mình trở về nhà, sau đó mới phát hiện bản thân chỉ lo xấu hổ cùng giận dỗi mà không để ý tới xe đã chạy vào trong sân, Lý Bân xuống xe mở cửa sau cho cô, còn Diệp Linh đang đứng bên cạnh xe đợi.

Ôn Chủy Vũ hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc, xuống xe, đưa mắt nhìn sang Diệp Linh – cái người đang dịu dàng mỉm cười nhìn cô.

Cửa lớn nhà người ta cô cũng đã vào, tháp cổng cô cũng đã thấy, bây giờ muốn về, có phần quá hèn nhát.

Sau khi Ôn Chủy Vũ đứng lên xong, cô thản nhiên hỏi một câu: "Hình như Diệp tiểu thư có ý kiến với cách thiết kế cổng phòng tranh của tôi, đúng không?"

Diệp Linh có phần bất ngờ nên ngây người mất một lúc, sau đó nói: "Sao có thể như vậy được? Tôi rất thích."

Ôn Chủy Vũ nghe vào tai, chỉ thấy đầy sự mỉa mai, trong lòng nổi lên cảm giác kích động muốn bỏ trốn.

Cô đứng ưỡn thẳng thân người, đôi tay khép hờ dần siết lại, cố gắng khống chế cảm xúc của bản thân.

Xúc cảm đổi thay, biến thành ảo não, thầm nói: "Ai bảo thiết kế của mình y như đúc tháp cổng của nhà Diệp Linh!" Cô lại nghĩ, Diệp Linh chắc sẽ không nhàm chán đến mức cố ý mời cô đến chỉ để chê cười một phen, buồn bực trong lòng cũng tan biến đi ít nhiều.

Diệp Linh nói với Ôn Chủy Vũ: "Mời vào trong." Rồi đưa Ôn Chủy Vũ vào phòng khách.

Ôn Chủy Vũ theo chân Diệp Linh đi về phía phòng khách, tầm mắt vô ý lướt qua khoảng sân, thoáng thấy trong ấy có một gốc cổ thụ khá lâu năm, dường như mới được dời trồng vào.

Cổ thụ cao chót vót, lá vàng theo chiều gió cuốn rơi khắp sân, rơi trên bàn tròn đôn sứ(1), rơi xuống vườn hoa, chậu cảnh, rơi vào non bộ, ao con, nơi nơi đều là lá vàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!