Vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, Chu Lai phát hiện một chuyện chấn động. Cô… xuyên không rồi!
Không thể nào.
Chắc chắn là giả.
Chu Lai đưa tay ra, nhéo mạnh một cái lên má mình, không ngờ lại đau đến nhe răng trợn mắt.
Rời khỏi căn hộ đang thuê, cô lấy điện thoại ra xem giờ.
Một lần nữa, sự thật không thể chối cãi lại hiện ra trước mắt. Bây giờ là ngày 1 tháng 9 năm 2008.
Thế vận hội Bắc Kinh vừa mới kết thúc, và cô cũng vừa bước vào năm hai đại học.
Thời gian quay ngược mười hai năm, mọi thứ vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đến lạ kỳ.
Chu Lai cầm điện thoại, vô thức bấm một dãy số đã thuộc lòng.
Sau tiếng "tút tút" vang lên vài giây, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia: "A lô, xin hỏi ai vậy?"
Chu Lai sững người, trong thoáng chốc không biết nên giải thích với Lâm Tư Dật thế nào. Nhưng cảm xúc dâng trào khiến cô không kiềm được mà gọi một tiếng đầy xúc động: "Chồng ơi…"
Lâm Tư Dật rõ ràng không ngờ sẽ nhận được một cuộc điện thoại như vậy, anh khựng lại một chút, nói: "Xin lỗi, có phải gọi nhầm số rồi không?"
"Lâm Tư Dật!" Chu Lai dũng cảm gọi thẳng tên anh, "Là em, Chu Lai đây!"
Không đợi anh hết ngạc nhiên, cô liền hỏi dồn: "Bây giờ anh đang ở đại học Z hay đã về làng Đại Dữ?"
Lâm Tư Dật ngỡ ngàng, trả lời có chút không dám tin: "Hôm nay anh vừa mới tới trường."
Chu Lai đáp ngay: "Em sẽ đến tìm anh ngay bây giờ!"
Cô không thể chờ được nữa, muốn ngay lập tức gặp lại anh của mười hai năm trước.
Lâm Tư Dật thì cứ mãi xác nhận lại, giọng mang theo sự dè dặt và thận trọng: "Em thật sự… muốn tới gặp anh sao?"
Chu Lai khẳng định chắc nịch: "Thật mà, thật đấy, anh ở trường chờ em nhé!"
***
Từ trường của Chu Lai đến Z Đại thật ra rất xa, cô phải bắt taxi gần bốn mươi phút mới đến nơi.
Từ đằng xa, cô đã thấy anh đứng ở cổng trường.
Lâm Tư Dật của mười hai năm trước, áo sơ mi trắng, quần đen giản dị, khuôn mặt trẻ trung tràn đầy năng lượng, ngũ quan sắc nét, tóc cắt ngắn, cả người toát ra vẻ ngoan hiền vô hại.
Trên người anh vẫn mang khí chất điềm đạm và yên tĩnh như xưa, không bon chen, không tranh giành, khiến người khác chỉ muốn bắt nạt một chút.
Chu Lai vừa xuống xe, chẳng đắn đo gì đã nhào thẳng vào lòng anh.
Hương thơm ngọt ngào kèm theo cú va bất ngờ khiến Lâm Tư Dật gần như choáng váng. Anh đứng cứng ngắc tại chỗ, mặc cho cô áp sát vào mình, không dám nhúc nhích.
Người qua lại trước cổng trường đông đúc, nhưng Chu Lai chẳng mảy may để tâm ánh nhìn xung quanh. Cô dũng cảm, thẳng thắn, ôm anh thật chặt như không có ai khác trên đời.
Lâm Tư Dật cũng không dám đẩy cô ra.
Một lúc sau, Chu Lai mới đẩy nhẹ anh ra, ngẩng đầu nhìn lên, mỉm cười, chăm chú quan sát khuôn mặt ấy, không nói một lời.
Cô nhìn thấy vành tai anh đỏ bừng lên từng chút một, ánh mắt trong trẻo cũng không dám nhìn thẳng vào cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!