Sau khi Tạ phu nhân rời đi, mẫu thân cứ nhìn ta, muốn nói lại thôi, rồi kéo phụ thân vào phòng thì thầm.
Phụ thân nhìn ta cũng muốn nói lại thôi.
Ta sờ sờ mặt mình, lần đầu tiên nghi ngờ dung mạo của bản thân.
Chẳng lẽ ta lớn lên xấu đến vậy sao?
Thẩm Viễn gọi ta lại, căn dặn:
"Phải tỏ ra thờ ơ, nhất định kéo dài với Tạ Tử Thần ba, năm năm."
"Để xem hắn còn giữ được cái dáng vẻ không thể không có muội nữa không."
Ta ho khan một hồi:
"Ca! Huynh có từng nghĩ đến định lực của muội không? Ba, năm năm sao?
Muội đối với Tạ Tử Thần, hoàn toàn không có chút sức chống cự nào cả!"
Quả nhiên, nói xui thì linh.
Khi ta ra ngoài đi dạo tiệm trang sức, mẫu thân bị một phu nhân quen kéo sang tiệm bên cạnh xem vải.
Phía sau có người bước đến gần, ta cứ tưởng là Thẩm Viễn đến đón mình.
Bèn nói:
"Ca, cái này và cái kia hình như nhà mình chưa có, huynh mua giúp muội đi."
Ai ngờ giọng của Tạ Tử Thần vang lên:
"Được!"
Ta quay lại, ngạc nhiên nhìn hắn.
Chân của hắn đối với bên ngoài đã được tuyên bố là khỏi hẳn, giờ đây lại là một thiếu niên phong độ tuấn tú, đứng bên cạnh ta, khí thế khiến người ta thấy áp lực.
Có lẽ hắn cũng nhận ra, bèn hơi lùi về phía sau một bước.
"Còn muốn gì nữa, ta mua giúp nàng."
Ta khẽ đỏ mặt:
"Không cần đâu, ta có tiền. Ta tưởng ngài là ca ca của ta."
"Nàng cũng có thể xem ta như ca ca của nàng."
Hắn nói như vậy khiến ta không biết nên đáp lời thế nào.
Tạ Tử Thần lại hỏi:
"Nàng dạo này có phải đang tránh mặt ta không?"
Ta ngẩng đầu:
"Không có mà."
"Vậy tại sao không đến Phúc Xuân Đường nữa?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!