Mẫu thân nghẹn ngào, nức nở một hồi rồi nói:
"Ta có chuyện này, muốn bàn bạc với con."
"Xin mẫu thân cứ nói."
"Chính là đứa bé ta nuôi lớn – Thẩm Thư, nó không muốn nhận lại cha mẹ ruột, khóc đến sống dở c.h.ế. t dở, chẳng cách nào chấp nhận được. Ta muốn hỏi ý con, có thể để nó tiếp tục ở lại trong phủ không?"
Ta ngẩng đầu nhìn người mẫu thân ruột thịt còn chưa thân quen này, phản ứng đầu tiên chính là liệu có thể trao đổi ngang giá không?
Ta có thể đưa cả cha mẹ nuôi và bà nội đến phủ để cùng hưởng phúc không?
Lúc ấy, ta gọi một tiếng "mẫu thân," ai sẽ là người đáp lại?
Ta biết mẫu thân hỏi ta là vì muốn tôn trọng cảm xúc của ta.
Dù sao cũng là tình nghĩa mười lăm năm, dù bà ấy có nuôi ta, cũng chẳng thể ép buộc ta làm gì.
Nhưng trong lòng ta vẫn không khỏi buồn bực.
Ta nhẹ nhàng rút tay khỏi tay bà, giấu đi vẻ không vui trên mặt, chỉ nói:
"Tất nhiên được, mẫu thân quyết định là được rồi."
Mẫu thân lại ôm ta một hồi, thân thiết gọi ta là "hài tử ngoan."
Nhưng trong lòng ta, dòng m.á. u dường như chậm rãi đông lại, trở nên lạnh lùng hơn.
4
Ngày hôm sau, khi dùng bữa, trên bàn cơm có năm đôi đũa. Ta biết, một đôi là của Thẩm Thư.
Phụ thân đưa cho ta một miếng ngọc bội, trên khắc chữ "Diêu."
"Phụ thân đêm qua không ngủ, tự tay chọn ngọc, điêu khắc cho muội đấy" ca ca nói.
Ta nhìn quầng thâm dưới mắt phụ thân, nhẹ giọng nói: "Tạ ơn phụ thân."
"Ây, ây!" Phụ thân gấp gáp gật đầu, còn dùng tay áo lau khóe mắt.
Lúc này, từ ngoài cửa bước vào một nữ tử tuổi xấp xỉ ta, dáng người thấp hơn, nhưng thần thái lại tỏ ra kiêu sa.
Nữ tử vừa vào cửa liền bày ra dáng vẻ đáng thương, lên tiếng:
"Phụ thân, mẫu thân, có phải con đã quấy rầy bữa cơm đoàn viên của cả nhà không?"
Vừa nói, nàng ta vừa rơi nước mắt.
Ta cúi đầu, chỉnh lại vạt áo, không đáp một lời. Mùi vị "trà xanh" lan tràn khắp không khí.
Giọng quát của Thẩm Viễn vang lên từ trên đầu ta, vượt qua cả ta để đáp lời nàng ta:
"Không biết nói thì đừng nói! Âm dương quái khí như vậy là cái ý gì?"
"Đúng là càng ngày càng chẳng ra thể thống gì, mẫu thân con dạy con như vậy à?" Phụ thân cũng không vui.
"Thôi nào, cơm sắp nguội rồi, ăn cơm đi," mẫu thân lên tiếng hòa giải.
Thẩm Thư lập tức bật khóc: "Mẫu thân, con không đói, con đi trước đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!