13
Tin tức từ quê nhà truyền đến, bệnh của bà nội đã khỏi.
Thì ra, trong lúc ta không biết, mẫu thân mềm lòng của ta đã lén gửi về một gốc nhân sâm ngàn năm cho bà.
Phụ thân xin nghỉ phép, rảnh rỗi liền cùng ta leo núi.
Rõ ràng chân không đi được xa, vậy mà vẫn nhất quyết từng bước một đi theo ta, chỉ để ngắm nhìn phong cảnh trên đỉnh núi.
Ông nói rằng đã bỏ lỡ mười lăm năm đầu đời của ta, những bước tiếp theo tuyệt đối không muốn bỏ qua.
Ta không giỏi thể hiện tình cảm, nhưng cũng chẳng phải người vô tình vô nghĩa.
Sự tốt lành của họ từng chút từng chút thấm sâu vào lòng ta.
Chỉ trừ Thẩm Thư.
Miếng ngọc bội Tạ Tử Thần tặng ta bị nàng lục tìm trong phòng.
Nàng như hóa điên, hỏi ta lấy từ đâu ra.
Ta liền nói thẳng là do Tạ Tử Thần tặng.
Thẩm Thư khóc đến thê thảm:
"Ngươi có biết, nam nhân tặng nữ nhân ngọc bội nghĩa là gì không?"
Ta mở miệng, lại không nói gì.
Thẩm Thư khóc lóc:
"
"Hà dĩ kết ân tình, mỹ ngọc chuế la anh." Ngươi không hiểu, ngươi chẳng hiểu gì cả."
(Hà dĩ kết ân tình, mỹ ngọc chuế la anh: Cớ sao kết mối ân tình, Ngọc đẹp đính tua lụa xinh.)
Nàng khóc rồi bỏ chạy.
Ta thầm nhẩm hai lần câu thơ nàng vừa đọc, định hôm khác nhờ Tạ Tử Thần viết lại cho, mang về dán lên tường để xem.
Nhưng nghĩ lại, thôi bỏ đi.
Qua năm mới, kinh thành liên tục tổ chức các hoạt động.
Ta gần như bị mẫu thân kéo dậy mỗi sáng, chải chuốt trang điểm để tham gia đủ loại yến tiệc của các phu nhân, tiểu thư.
Thẩm Thư cũng đi.
Nàng ở đâu cũng ra vẻ tiểu thư khuê các, rộng lượng, phóng khoáng. Có lẽ vì thân thế trắc trở, ngược lại còn chiếm được thiện cảm của các phu nhân.
Ta chẳng buồn bận tâm, nàng tốt hay xấu, vốn chẳng liên quan gì đến ta.
Nhưng ta không ngờ, nàng lại rảnh rỗi đến mức bày trò hãm hại ta.
Trong một lần đua ngựa, Tạ Tử Thần ngồi yên không động, dù có khích bác cũng chẳng mảy may hứng thú, rõ ràng không muốn tham gia.
Bằng hữu của ca ca liền xúm lại lôi kéo ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!