Chương 1: Phần 1

Ta là nhị tiểu thư thực thụ của phủ Trung Dũng Hầu.

Nghe nói năm xưa có người tráo đổi ta và một đứa trẻ khác, khiến Hầu phủ nuôi nhầm kẻ giả mạo suốt mười lăm năm.

Ba tháng trước, kẻ năm xưa tráo đổi chúng ta thấy rằng đứa trẻ giả kia ngày càng không giống người Thẩm gia, sợ lâu ngày lộ tẩy, liền có ý định hạ độc g.i.ế. c c.h.ế. t nàng ta.

Nhưng âm mưu bại lộ, sau khi chịu nghiêm hình tra tấn, hắn đã khai ra toàn bộ chân tướng.

Thẩm gia lần theo manh mối, cuối cùng tìm thấy ta.

Khi đó, ta vừa từ núi trở về sau một ngày săn gà rừng. Con gà rừng tươi còn đã bị ta cắt tiết, m.á. u nhỏ từng giọt xuống đất.

Vừa bước vào nhà, ta liền thấy một công tử dáng vẻ cao quý, dung mạo giống ta năm phần, đang ngồi bên bàn chờ đợi.

Phía bên kia bàn, là nghĩa phụ đang hút thuốc lào.

Dưới bếp, nghĩa mẫu đang vừa khóc vừa lau nước mắt.

Sau tấm rèm ngăn, bà nội đang ho sặc sụa, như thể sắp ho ra cả lá phổi.

Ta sớm biết mình không phải con ruột của họ, nhưng chưa từng ngờ rằng mình lại sinh ra trong một gia đình giàu sang phú quý, vốn nên được sống trong cảnh kim chi ngọc diệp.

Người kia tên Thẩm Viễn, nói là đến đón ta trở về nhà.

"Ta không đi!" Ta nghênh mặt, lớn tiếng nói.

Nghĩa phụ nghĩa mẫu mắng ta ngu ngốc, không muốn đi hưởng phúc lại ở đây để mà chịu khổ.

Ta không đáp lời, nhưng cũng không hề có ý thỏa hiệp.

Thẩm Viễn liền đặt trước mặt ta một nén vàng sáng chói.

"Muội trở về, số tiền này có thể chữa bệnh cho bà nội của muội."

Đúng là rắn bị đánh trúng bảy tấc, lời của hắn dễ dàng chạm đến tử huyệt của ta.

Ta ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt phượng giống hệt ta, trong ánh mắt ấy ẩn hiện một tia sáng kỳ lạ.

Đây là lần đầu tiên ta cảm nhận được huyết thống tương liên là điều kỳ diệu đến thế nào.

Trên đường hồi kinh, Thẩm Viễn vì ta mà thuê một cỗ xe ngựa. Ta thấy chậm chạp, liền muốn cưỡi ngựa giống như hắn.

"Muội biết cưỡi sao?" Thẩm Viễn hỏi.

Ta đáp: "Biết. Ta đã từng cưỡi lừa."

Lừa với ngựa vốn cùng một giống, chẳng có gì khó học.

Nhưng vừa ngồi lên lưng ngựa, con ngựa chỉ quanh quẩn tại chỗ không chịu đi.

Thẩm Viễn quay mặt đi, nhưng ta vẫn thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, như đang nín cười.

Ta giận, liền mạnh chân kẹp bụng ngựa, lại quất một roi vào m.ô.n. g nó.

Ngựa bị đau, hí vang một tiếng rồi nhấc vó phóng đi như bay.

Trên lưng ngựa, ta bị xóc đến hoa cả mắt, đầu óc choáng váng.

Sau lưng, Thẩm Viễn hốt hoảng đổi giọng, ra sức đuổi theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!