Chương 8: (Vô Đề)

Triển Minh Nguyệt dựng lông mày, định mắng ta, nhưng lại chẳng mắng nổi câu nào.

Cuối cùng chỉ đành hậm hực nói:

"Ngươi thì có tư cách gì cười nhạo ta? Nếu ngươi đi câu dẫn Lục đại nhân, chắc chắn hắn lại càng không để ý đến ngươi."

Lời còn chưa dứt, liền có một tiểu thái giám đến truyền tin:

"Tống cô nương, Lục đại nhân mời người đến xe ngựa."

Mặt Triển Minh Nguyệt lập tức trắng bệch vì tức.

Lục Tiến An mặc trường bào màu xanh mực, ngồi bên cửa sổ, thấy ta đến cũng không quay đầu lại.

Chỉ đưa tay chỉ ra ngoài cửa sổ:

Hồng Trần Vô Định

"Phía trước là ra khỏi thành Giang Lăng rồi, ngươi có lưu luyến điều gì không?"

Ta khựng lại một chút.

"Không."

"Hẳn là ngươi biết ta đang nói đến điều gì."

Hắn xoay người nhìn ta, ánh mắt sâu tựa giếng cổ, như muốn nhìn thấu tâm can.

"Ta nói là hắn."

Ngón tay giấu trong tay áo của ta siết lại.

Lục Tiến An biết điều gì rồi?

Là Tiêu Kỳ Bạch đã nói gì với hắn sao, hay là hắn đã đuổi theo đến đây rồi?

Ngay khi đầu óc ta đã loạn thành một mớ.

Lục Tiến An chợt bật cười.

"Chỉ là nói đùa thôi."

Hắn đẩy tới một gói nhỏ bằng giấy dầu.

"Đặc sản Giang Lăng – bánh đào hoa, rời khỏi nơi này rồi thì chẳng còn dịp ăn nữa đâu. Ngươi có tiếc không?"

19 – Tiêu Kỳ Bạch

Bánh đào hoa là món điểm tâm Hồng Tú thích nhất.

Đó là ý nghĩ bất chợt lướt qua đầu Tiêu Kỳ Bạch khi thị nữ mang hộp thức ăn vào thư phòng.

"Điện hạ, sao lại là bánh đào hoa nữa ạ?"

Tống Uyển Dung chu miệng, có phần không vui.

"Dung nhi bị dị ứng với đào, mỗi lần ăn là lại nổi mẩn hết cả người."

"Là ta quên mất."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!