Tống Uyển Dung lập tức kéo lấy tay áo Tiêu Kỳ Bạch, mắt hoe đỏ:
"Điện hạ…"
Nhưng chẳng rõ vì sao, lần này Tiêu Kỳ Bạch như kẻ mất hồn, ánh mắt hắn đờ đẫn rơi trên người ta.
Hồng Tú đang hát, chính là người mà thành Giang Lăng này, chẳng ai có thể rời mắt khi nàng cất tiếng ca.
Tiếng hát ngân dài vang vọng giữa không gian, trong ánh tà dương xa xa, từng đàn quạ chao liệng:
["Ta từng nghĩ phú quý như sắt đá một đời định sẵn, nào hay mệnh người mỏng tựa sương mù."
"Nghĩ đến năm xưa ta cũng từng làm nũng, hờn dỗi, đến nay dẫu chẳng tin vào chuyện kiếp trước…"
"Cũng là ông trời cho ta một bài học."
"Dạy ta nên cất giấu hận thù, bớt oán hờn, tự biết sửa mình, thay đổi tính tình, đừng mãi vương vấn quá khứ, hãy quay đầu khỏi bể khổ, sớm ngộ nhân duyên."]
Mộng trong hí khúc, khó phân thực ảo.
Đây là khúc hát cuối cùng của ta, hát xong rồi, Giang Lăng sẽ không còn người tên Liễu Hồng Tú nữa.
Ta dốc hết sức, như cuốc gọi m.á. u rơi.
Bờ vai đã rỉ m.á. u đỏ thẫm, có lẽ là do chất độc trong chu sa quá mạnh, khiến vết thương cũ từng vì Tiêu Kỳ Bạch mà đỡ đao cho hắn, nay lại tái phát.
"Hồng Tú!!"
Ai đó đang gọi ta.
Không rõ là ai.
Có thể là Phó Nhận, cũng có thể là Tiêu Kỳ Bạch.
Đừng gọi ta.
Ta không cần ai trong số các người cả.
Ta xoay người, ôm lấy t.h. i t.h. ể lạnh ngắt của Hắc Đậu, từng bước, từng bước bước vào màn đêm.
14
Tiêu Kỳ Bạch dường như muốn rời tiệc đuổi theo ta.
Nhưng Tống Uyển Dung giữ chặt lấy tay hắn.
Nàng nói: "Điện hạ, ngày mai chúng ta còn phải gặp A Phỉ…"
Ngày mai, chính là mười sáu tháng Ba.
Những bước chuẩn bị trước đó đã có thuộc hạ lo liệu, nhưng đến bước cuối cùng, nhất định phải đích thân hắn giám sát.
Việc này trọng đại, còn quan trọng hơn cả ta.
Tiêu Kỳ Bạch khựng lại trong chốc lát, rồi ngồi xuống, không quay đầu nhìn ta nữa.
Ta một mình đi vào con hẻm tối.
Ánh trăng mờ nhạt, ta chẳng rõ con đường phía trước ở đâu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!