Chương 5: (Vô Đề)

Giờ phút này, Tống Uyển Dung nắm chặt sợi dây, nghẹn ngào không thành tiếng:

"Ta chỉ thấy nó đáng yêu, muốn cho nó ăn chút gì thôi."

"Nào ngờ xương gà lại quá nhọn, đ.â. m thủng ruột nó. Nó nôn ra rất nhiều máu, làm thế nào cũng không cứu được…"

Vượt qua bờ vai đang run rẩy của nàng ta, ta trông thấy một ụ đất nhỏ.

Ta quỳ xuống, đưa tay đào.

"Hồng Tú!!"

Mười ngón tay ta gãy hết cả, m.á. u rỉ loang trong đất, mà ta chẳng cảm thấy đau.

Cuối cùng, ta cũng lại được gặp Hắc Đậu.

Nó nằm trong lòng đất, dáng nằm giống hệt như lúc ôm lấy gối của ta ngủ.

Chỉ có một điểm khác biệt, một bên tai của nó đã không còn.

Tống Uyển Dung tiến lại gần: "Hồng Tú cô nương…"

Nàng ta rưng rưng nước mắt, vòng tay ôm lấy vai ta, như thể muốn an ủi.

Nhưng thực chất, là ghé sát vào tai ta thì thầm:

"Ta gọi con súc sinh ấy thế nào, nó cũng không để ý."

"Nó chỉ cắn lấy tay áo của điện hạ, kéo ngài ấy đi tìm ngươi."

"Ngươi nói xem, loại chó chẳng biết điều như vậy, không phải nên cắt tai nó đi sao?"

Khi hoàn hồn lại, ta đã siết chặt lấy cổ họng Tống Uyển Dung.

Tay ta kẹp cổ nàng, từng chút, từng chút, đập đầu nàng xuống nền đất.

Vô số âm thanh vang lên xung quanh.

Là tiếng của Phó Nhận: "Tỷ tỷ! Tỷ điên rồi sao! Chỉ là một con ch. ó thôi mà!"

Là tiếng của Tiêu Kỳ Bạch, hắn kéo lấy ta, gọi tên ta hết lần này đến lần khác:

"Hồng Tú, Hồng Tú…"

Cơn mê loạn dần dần sáng tỏ.

Ta phát hiện mình đang ôm chặt lấy xác của Hắc Đậu.

Còn Tiêu Kỳ Bạch thì đang ôm chặt lấy ta.

Nhà họ Tống đòi báo quan.

Một ca kỹ thấp hèn như ta, dám đánh trọng thương đích nữ phủ họ Tống, họ muốn ta đền mạng.

Là Tiêu Kỳ Bạch đã ngăn lại.

Hắn nói: "Thánh chỉ của quý phi sắp vào thành, các ngươi chắc chắn muốn để Tống Uyển Dung bị dính líu vào vụ án lúc này sao?"

Người nhà họ Tống không nói gì nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!