Chương 21: (Vô Đề)

Tiêu Kỳ Bạch chống đầu, ngồi trên long ỷ.

Nghe tiếng bước chân, hắn mệt mỏi mở mắt.

Thấy ta, thần sắc hắn bừng lên ánh sáng vui mừng.

Hắn đứng dậy, vươn tay về phía ta.

"A Phỉ—"

Phía sau, mọi lời nói đều chưa kịp thốt ra.

Bởi vì hắn nhìn thấy, ta đã kéo dây cung, mũi tên nhắm thẳng về phía hắn.

"A Phỉ..."

Ta nhắm mắt lại.

Tựa như trở về rất rất nhiều năm trước.

Tiêu Kỳ Bạch đứng phía sau ta, nắm lấy tay ta, dạy ta cách kéo cung lắp tên.

Ta bị hắn ôm trong lòng, tim đập rộn ràng, bối rối mãi không thôi.

Hắn dường như không hay biết, chỉ mỉm cười dạy ta ngắm chuẩn hồng tâm.

"Nào, sau này nếu ai dám bắt nạt nàng, thì cứ — buông tay, vút!"

Buông tay.

Mũi tên vút đi, cắm thẳng vào n.g.ự. c Tiêu Kỳ Bạch.

Hắn ngã khỏi long ỷ, nằm gục dưới đất, vẫn ngơ ngác ngẩng đầu nhìn ta.

"A Phỉ."

Hắn bò về phía ta.

Trên người đầy thương tích, không chỉ ngực, mà cả tay lẫn chân đều rớm máu.

Thế nhưng hắn vẫn chậm rãi, không cam lòng mà bò đến.

Chỉ còn vài bước nữa, hắn vươn tay, định nắm lấy vạt áo ta.

Nhưng chung quy vẫn thiếu một chút, chỉ một chút thôi.

Chỉ cần ta bước tới một bước, hắn sẽ có thể níu lấy ta.

Thế nhưng ta chỉ lặng lẽ đứng đó.

"Điện hạ."

Ta ngồi xuống, nhìn vào mắt Tiêu Kỳ Bạch.

"Ngươi nói, muốn đưa ta về Giang Lăng."

Hai người, một con chó, một sân đầy hải đường.

"Nhưng Giang Lăng đã bị Khương Nhung chiếm rồi, ngươi còn có thể đưa ta… về đâu được nữa?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!