Tiểu muội đưa tay chỉ:
"A tỷ, bên kia có một vị tiên nữ xinh đẹp lắm."
Tiểu cô nương quay đầu nhìn lại.
Nơi đó, đã không còn ai nữa.
46 – A Phỉ
Từng tiếng sấm u ám vang vọng giữa bầu trời.
Ta đứng trên tường thành.
Quân Khương Nhung và quân thủ thành đều đang tạm nghỉ lấy sức.
Cổng thành đóng chặt, chỉ có từng đợt từng đợt hỏa pháo nã vào tường thành.
Đột nhiên.
Cầu treo được hạ xuống.
Một con tuấn mã đen như mực lao thẳng ra ngoài.
Bóng người trên lưng ngựa dường như rất quen thuộc, nhưng ta không nhớ rõ nàng là ai.
Cho đến khi ta thấy cây hắc kim hổ đầu thương kia.
Cây thương từng xuyên qua cổ họng mãnh hổ kia, cùng mỹ nhân lạnh lùng cười bảo:
"Ta năm mười lăm tuổi, đâu có vô dụng như vậy."
Quý phi Giang Ngọc Ninh.
Vạn mũi tên lửa như mưa b.ắ. n tới, từng mũi đều mang theo lửa cháy.
Ngay khi ngọn lửa sắp nuốt trọn tất cả, mưa lớn bỗng đổ ập xuống từ trời cao.
Binh sĩ Khương Nhung bắt đầu oán trách, sắc mặt trắng bệch, phẫn hận vì sao lại có một trận mưa như thế này.
Rõ ràng một canh giờ trước, trời vẫn trong vắt không mây.
Bọn họ không hiểu.
Nhưng ta thì hiểu.
Ta quay đầu nhìn về phía đài quan tinh.
Nơi ấy có một bóng người, nàng đứng quay lưng về phía ta, mái tóc đen tung bay trong gió.
Ta không thấy rõ gương mặt của nàng.
Chỉ thấy nơi sau gáy có một đóa hoa sen, như ngọc lộ Quan Âm rưới xuống trần gian, nở rộ giữa mưa gió, linh quang chói lọi.
Đắc vô niệm, đắc vô danh.
Mệnh cách thần nữ – Tạ Như Thục.
Nàng hướng lên trời quỳ lạy thật dài, mưa lớn như trút ào ào đổ xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!