Chương 18: (Vô Đề)

Ta đưa tay, nhận lấy cây trâm ấy.

Đây là lần đầu tiên ta thấy Lục Tiến An, kẻ xưa nay luôn trầm ổn ít nói, lộ ra thần sắc như một đứa trẻ.

Hắn trịnh trọng đặt cây trâm vào tay ta.

"Nếu ta lừa ngươi, ngươi có thể dùng nó để g.i.ế. c ta."

Ta cầm lấy trâm, chớp mắt lóe sáng, đ.â. m thẳng về phía Lục Tiến An!

40

Chiếc trâm cắm vào n.g.ự. c Lục Tiến An, m.á. u b.ắ. n tung tóe.

Thế nhưng, chỉ sâu được nửa tấc.

Thân thủ của Lục Tiến An hoàn toàn không giống một thái giám. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn đã kịp kẹp chặt cổ tay ta, mạnh mẽ hất ta ra xa.

Máu, nhỏ giọt tí tách xuống đất.

Hắn ôm lấy ngực, ngẩng mắt lên, giống như một con hồ ly bị thương.

"Tại sao?"

"Ngươi không rõ sao?" Ta gắng gượng ngồi dậy. "Lục Tiến An, ngươi là…

"Người Khương Nhung."

Lẽ ra hắn không nên kể cho ta đoạn ký ức ấy.

Khi hắn muốn chứng minh tình cảm dành cho ta bắt nguồn từ đâu,

Trong đầu ta chỉ văng vẳng một câu hỏi —

Tại sao ta lại nhầm hắn với Phó Nhận?

Phó Nhận là người Hán, nhưng nghe nói tổ mẫu có huyết thống Khương Nhung.

Cho nên sống mũi hắn rất cao, đường nét sắc sảo sâu đậm.

Đó cũng là đặc điểm của Lục Tiến An.

Nếu chỉ như vậy, chưa thể khẳng định được điều gì.

Thế nhưng, Lục Tiến An lặp đi lặp lại một câu—

"Ta có thể đưa ngươi đi."

Đến hôm nay, ta mới thật sự hiểu hàm ý câu nói ấy.

Một thái giám,  thân không do mình quyết định, dẫu giỏi quyền mưu đến đâu, có thể đưa ta đi đâu?

Chỉ có một khả năng duy nhất —

Tây vực, thảo nguyên.

Về cố hương thật sự của hắn.

41

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!