Chương 14: (Vô Đề)

32

Nửa tháng sau, Tiêu Kỳ Bạch cuối cùng cũng đến nơi.

Khi hắn xông vào trong cung, ta đang mặc cung trang rực rỡ, đứng bên hồ ngắm cá.

Sau lưng là tiếng ồn ào của cung nữ, thái giám.

"Dự Vương điện hạ, nơi đây là tẩm cung của Quý phi nương nương, sao ngài lại có thể…"

Không ai ngăn nổi Tiêu Kỳ Bạch.

Hắn mang theo kim bài miễn tử bên hông, tay cầm binh khí, xông thẳng tới trước mặt ta.

Cổ tay bị nắm chặt, hắn gọi ta.

"Hồng Tú…"

Thấy ta không quay đầu lại, hắn chợt sững người, giọng khàn đi.

"A Phỉ."

Cuối cùng ta cũng quay đầu lại nhìn hắn.

Tiêu Kỳ Bạch đã gầy đi.

Trên đường từ Giang Lăng đến đây, hắn gặp mưa to, sói dữ, thậm chí cả thích khách của Khương Nhung.

Thân thể tất nhiên tiều tụy.

Hắn ngơ ngác nhìn ta, trong mắt có áy náy, có mừng rỡ, cũng có kinh diễm.

Mặt hồ phản chiếu bóng hình ta, cung y lộng lẫy, toàn thân trĩu nặng châu ngọc.

Quả thực đẹp hơn nhiều so với khi ở Giang Lăng.

Tiêu Kỳ Bạch lấy lại tinh thần.

Hắn nắm lấy cổ tay ta.

"A Phỉ, ta sẽ đưa nàng về."

"Hải đường ta đã sai người trồng lại, cũng sẽ mua một con ch. ó nhỏ khác. Chúng ta về Giang Lăng, sống như trước kia."

Khi hắn nói ra những điều đó, nét mặt không giấu nổi sự khao khát.

Đó là khoảng thời gian khiến hắn vui vẻ nhất trong đời sao?

Nhưng đối với ta, lại không phải vậy.

Ta mạnh mẽ rút tay mình ra.

Hắn sững người, trong mắt loé lên vẻ hổ thẹn.

"Là vì Uyển Dung sao?"

Hắn khẽ nói.

"A Phỉ, ta cũng có nỗi khổ riêng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!