Chương 13: (Vô Đề)

Lúc đầu nhớ đến, là thương xót, là xót xa.

Về sau, lại trở thành an tâm, là chắc chắn.

Nàng sẽ không rời đi.

Dù hắn có đối xử với nàng thế nào, nàng cũng sẽ không bỏ đi.

Hồng Trần Vô Định

Giang Lăng là phong địa của hắn, nàng sẽ mãi mãi ở lại đó, mãi mãi ở bên hắn.

Dù có làm nàng đau lòng, chỉ cần dỗ một thời gian, nàng sẽ lại ngoan ngoãn trở lại.

Mỗi khi nghĩ vậy, nỗi bứt rứt trong lòng hắn liền lắng xuống, trở nên an ổn.

Hoàn toàn quên mất, nàng còn một câu nói phía sau.

"…Trừ khi ta chết."

Lẽ nào nàng thà c.h.ế. t cũng không chịu ở lại Giang Lăng?

Tiêu Kỳ Bạch không tin.

Hắn không tin Hồng Tú sẽ thật sự muốn chết.

Nàng là người tràn đầy sức sống, như một đóa hoa ngập bùn mà vẫn cố vươn lên phía ánh sáng.

Dù chịu bao cay đắng, nàng vẫn khát khao sống.

Nàng sẽ không c.h.ế. t đâu.

Tiêu Kỳ Bạch nghĩ vậy, mà tim hắn vẫn đập dồn dập.

Khi đến Lâm An, hắn nghe nói gần đây trong vùng có sói dữ, đã có nhiều người chết.

Trong số đó có vài nữ tử còn trẻ.

Tiêu Kỳ Bạch vĩnh viễn không quên được cảm giác lúc ấy, n.g.ự. c nghẹn đến mức không thở nổi.

Hắn theo bước chân quan khám nghiệm đến nhà xác, nơi hôi thối nồng nặc, là chốn cả đời hắn chưa từng bước vào.

Tiêu Kỳ Bạch ở đó mấy ngày trời.

Từng t.h. i t.h. ể một, hắn đều đích thân xem qua, lòng luôn thầm cầu nguyện.

Xin đừng là nàng.

Chỉ cần không phải nàng, cái gì hắn cũng có thể đánh đổi.

Trời cao có lẽ đã nghe được lời cầu khẩn của hắn.

Hồng Tú không c.h.ế. t ở nơi này.

Trái tim hắn cuối cùng cũng được buông xuống.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!