Chương 12: (Vô Đề)

Nàng ta đem cơ hội sống sót của bản thân nhường lại cho người khác, một lần là Lý Cửu Nương còn thơ dại, một lần là Tạ Như Thục trọng thương.

Mẹ ơi.

Chẳng lẽ con ngay cả một ả lẳng lơ như nàng ta cũng không bằng, phải vậy không?

Huống chi, nàng ta tay yếu chân mềm, vào lồng hổ chỉ có một con đường chết.

Còn con thì chưa chắc.

Con là nữ nhi của mẹ cơ mà.

Mùa hạ năm Càn Nguyên thứ mười sáu, đêm trời oi ả.

Trong năm thứ bảy kể từ khi mẹ qua đời, Triển Minh Nguyệt nâng lên cây trường thương mà mẹ để lại.

Bước vào lồng hổ.

29

Tiếng hổ gầm, tiếng người hét.

Đây là một trận tử chiến.

Triển Minh Nguyệt sắp c.h.ế. t rồi.

Nàng đã chống đỡ rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn bị mãnh hổ dồn ép vào góc chết.

Bả vai bị móng vuốt cào một nhát, cả cánh tay phải giờ đã không còn nhấc nổi.

Khoảnh khắc cuối cùng, con hổ lao tới, nhằm thẳng người nàng mà nhào đến.

Triển Minh Nguyệt dốc hết sức, muốn giơ thương trong tay trái lên chống đỡ.

"Mẫu thân!"

Giây phút cái c.h.ế. t cận kề, nàng nhắm mắt, hét lên một tiếng gọi mẹ.

Máu văng đầy mặt.

Triển Minh Nguyệt mở mắt ra.

Cổ họng con mãnh hổ đã bị xuyên thủng từ bên hông.

Quý phi tay cầm cây thương đầu hổ mạ kim đen, dung nhan tuyệt mỹ mà lạnh lẽo đến rợn người.

Hồng Trần Vô Định

Nàng rút thương ra, m.á. u phun tràn cả Kim điện.

Triển Minh Nguyệt ngây ngẩn nhìn nàng.

Quý phi tiện tay ném cây thương xuống đất, lạnh nhạt nhìn nàng hỏi: "Ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Mười bốn… cuối năm thì tròn mười lăm."

Quý phi khẽ cười khinh miệt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!