Từ đó trở đi, Tạ Như Thục và Triển Minh Nguyệt dần dần ít nói chuyện với ta.
Chỉ có Lý Cửu Nương vẫn ngây ngô, thường xuyên tìm đến ta, tranh ăn điểm tâm của ta.
Đôi khi nàng cũng tặng lại ta thứ gì đó, ví như hôm xe đi vào núi, nàng bỗng nhét vào tay ta một con thỏ hoang còn đẫm máu.
"Nướng ăn đi." Nàng nghiêm túc nói, "ngon lắm."
Chỉ là, ta còn chưa kịp nướng con thỏ.
Phía trước đã vang lên tiếng hoảng hốt của bọn thái giám.
"Có sói!"
23
Một con sói đã cắn vào con ngựa đầu đàn của đoàn xe, xe ngựa lập tức bị lật.
Tiểu thái giám bên cạnh Lục Tiến An hô lớn.
"Đừng hoảng! Tập trung lại, đừng chạy loạn!"
Hồng Trần Vô Định
Không có tác dụng.
Ngựa đã kinh hãi, kéo xe chạy tán loạn bốn phía.
Tiếng thét chói tai của các nha hoàn, tỳ nữ vang vọng khắp nơi.
Chiếc xe ngựa ta ngồi bị lật, ta bị hất ra ngoài, lăn lông lốc xuống sườn núi.
Đến khi tỉnh lại, xung quanh chỉ còn một mảnh tối đen như mực.
Trời đêm mây dày che phủ, không trăng không sao, giơ tay không thấy năm ngón.
Ta chỉ có thể đưa tay ra, mò mẫm tiến về phía trước.
Chợt sờ phải một vật gì đó, mềm ấm khiến ta giật mình.
Là mái tóc dài, gương mặt nhỏ.
Một đứa trẻ.
Ta vội sờ mũi nó.
May quá, vẫn còn hơi thở.
Chắc là một tiểu thái giám đi theo đoàn.
"Tỉnh lại đi!"
Ta gọi nó.
Không có phản ứng, hình như đã ngất lịm.
Phía trước bỗng hiện ra vài đôi mắt xanh biếc, sói hoang đang lặng lẽ tiến lại gần.
Chúng có móng vuốt, có răng nanh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!