1
Ta từng cho rằng, dẫu có chết, cũng sẽ c.h.ế. t ở thành Giang Lăng này.
Cho đến hôm ấy, sương đêm nặng trĩu, ta quỳ dưới hành lang, vô tình nghe được tiếng đối thoại trong thư phòng.
Tiếng khóc nức nở kia mang đầy ai oán, là của Tống tiểu thư – đích nữ nhà họ Tống.
"Điện hạ, xin người hãy cứu thiếp. Ai ai cũng biết quý phi tính tình ghen tuông tàn độc, nếu nàng ta biết được, nhất định sẽ g.i.ế. c thiếp mất!"
Trên tấm giấy dán cửa sổ, in bóng một nam tử dáng người cao lớn, như hạc giữa bầy gà.
Chính là Dự vương Tiêu Kỳ Bạch.
"Ắt sẽ có cách."
"Cách gì chứ? Chẳng lẽ có thể tìm người thay thế ta sao?!"
"Phải." Tiêu Kỳ Bạch khẽ đáp, "Ta sẽ tìm một người thay thế nàng, trở thành "Liên hoa nữ"."
"Liên hoa nữ" là một lời sấm truyền từ trong cung truyền ra.
Tương truyền rằng, vị quốc sư đức cao vọng trọng năm xưa khi tọa thiền bên hồ sen, bỗng bừng tỉnh, cầm bút viết xuống:
[Chiến hỏa dậy trời, cung sen nở rộ.]
Viết xong liền buông bút nhắm mắt, viên tịch ngay tại chỗ.
Sau khi quốc sư qua đời, đệ tử của ông liên tục *quan tinh bảy ngày, cuối cùng cũng giải được lời ký thác sư phụ để lại.
(*quan tinh: quan sát sao trời)
Họ nói: Mười năm trở lại sẽ có một nữ tử mang bớt hình đóa sen nhập cung, dung mạo khuynh thành, khiến hoàng thượng mê luyến không thôi, từ đó giang sơn chao đảo, chiến loạn nổi lên khắp nơi.
Hoàng đế nghe xong thì hết sức bất mãn:
"Hoang đường! Quốc sư lúc lâm chung chắc đã mê loạn rồi. Trẫm đã có một mình quý phi là đủ, sao còn để người khác nhập cung?"
Từ đó, không ai dám nhắc đến lời sấm truyền kia nữa.
Nhưng quý phi lại đem lòng tin tưởng.
Nàng ngầm phái người dò xét khắp dân gian, tìm kiếm nữ tử có bớt hình hoa sen.
Người người đều nói, quý phi tin lời sấm truyền kia, muốn tìm ra Liên hoa nữ rồi g.i.ế. c từ trong trứng nước.
Bởi vậy, Tống tiểu thư mới sợ hãi đến thế.
Trên lưng nàng, thực sự có một vết bớt đỏ hình đóa sen đang độ nở rộ.
2
Tiêu Kỳ Bạch dỗ dành Tống Uyển Dung đến tận đêm khuya, nàng mới an tâm mà thiếp đi.
Hắn đắp chăn cho nàng cẩn thận, sau đó rời khỏi phòng, ánh mắt rơi lên người ta.
Tống Uyển Dung đã phạt ta quỳ suốt hai canh giờ, từ lúc chạng vạng đến tận đêm khuya.
Tiêu Kỳ Bạch trông thấy, chẳng hỏi nguyên do, chỉ nhàn nhạt nói: "Ắt là nàng ta quá mức ngỗ nghịch."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!